Ông cụ đương nhiên sẽ đồng ý cho cô ta ra ngoài làm việc, nếu không, cô ta nhất định sẽ diễn ra một màn kịch càng đặc sắc hơn để giành được sự đồng tình, vì vậy, ông cụ bật cười, vỗ vỗ mu bàn tay cô ta nói: “Được, ông đồng ý với con, một lát nữa ông sẽ gọi điện thoại sắp xép cho con, nhưng con cũng phải hứa với ông, nhát định phải chú ý sức khỏe, không thẻ liều mạng giống như ngày trước.”
“Cảm ơn ông.” Đường Huyên trong lòng dạt dào niềm vui sướng, vì cô ta cho rằng, dựa theo mức độ yêu thương của ông đối với cô ta, không bao lâu nữa cô ta nhất định có thể thuận lợi đuổi Hạ Ngọc Linh đi, cướp về những thứ vốn dĩ là thuộc về cô ta.
*Đi nghỉ ngơi đi, ông còn phải xem hồ sơ nữa.” Ông cụ.
Đường nhìn thấy nụ cười của Đường Huyên, bây giờ chỉ cảm thấy sợ sệt và giả tạo.
Rõ ràng là người thân nhất, nhưng cô ta lại giống như một con ác quỷ, cố gắng hết sức mình để làm hại những người quan trọng nhất bên cạnh ông.
“Được”
Đường Huyên đạt được mục đích của mình, thì quay người chuẩn bị rời khỏi phòng sách, còn lúc này ông cụ lại đột nhiên gọi cô ta lại: “Đi lên lầu gọi Ngọc Linh xuống đây.
*Giờ con đi.”
Ông cụ gặp Hạ Ngọc Linh chẳng qua cũng chỉ vì chuyện sắp xếp chức vị cho cô ta, Đường Huyên lập tức đi đến phòng của Hạ Ngọc Linh, đồng thời giữ sự yểu điệu của mình: “Di, ông mời dì xuống phòng sách một chuyền.”
Hạ Ngọc Linh cố kìm nén sự kích động muốn gọi cô ta lại tát cho một cái, bà ấy cúi đầu nhìn vào hồ sơ trong tay mình trả lời: “Tôi đi ngay.”
Thần sắc của Đường Huyên che giấu đi một tia đắc ý, bởi vì cô ta đang huyễn tưởng, địa vị của Hạ Ngọc Linh sắp không tồn tại nữa rồi.
Thế nhưng cô ta hoàn toàn không biết, Hạ Ngọc Linh đã dùng bao nhiêu sức lúc mới khắc kiềm chế được sự kích động của bà ấy…
Sau đó, Hạ Ngọc Linh xuống lầu đi vào phòng sách của.
ông cụ: “Cha, cha tìm con?”
Ông cụ dùng cằm để ra hiệu bà ấy chú ý Đường Huyên đang nghe lén ngoài cửa: “Đi vào đây.”
Hạ Ngọc Linh gật đầu, ngồi trên ban công cùng với ông cụ, hoàn toàn cắt đứt được khả năng Đường Huyên nghe lén.
“Đường Huyên muốn trở về Đường Thị làm việc, cha đã đồng ý với nó rồi…”
“Cha…”
“Con nghe ta nói xong đã.” Đường lão gia nhìn xa xăm, trong nét mặt ẩn giấu sự thất vọng và bi thương: “Chuyện này, cha giao cho con xử lý, sắp xếp cho nó một công việc nhàn hạ nhát, lấy việc nó mang thai để làm cái cớ cho nó tạm thời ổn định. Cha biết nó không thể nào mà yên phận, nhưng cũng sắp xếp người thích hợp để theo dõi nhất cử nhất động của nó, bất cứ lúc nào cũng kiểm soát được động tĩnh của nó, tùy cơ ứng biến.”
*Nếu không vì đứa bé trong bụng nó…”
“Cha, con hiểu rõ cảm giác của cha.” Hạ Ngọc Linh vỗ vỗ mu bàn tay ông cụ: “Nếu không phải vì con bé ấy mang thai, thì con sớm đã phế con bé ấy rồi.”
Suy cho cùng, Đường Ninh suýt chút nữa thì gặp phải thủ đoạn độc ác của Đường Huyên.
Sau khi hai người bàn bạc xong, Hạ Ngọc Linh bước ra khỏi phòng sách của ông cụ, còn Đường Huyên lại giả vờ như đang xem tỉ vi, thấy Hạ Ngọc Linh xuất hiện, liền lập tức đứng dậy nhìn Hạ Ngọc Linh.
“Ngày mai đến công ty báo cáo.” Hạ Ngọc Linh nói bằng giọng ngang bằng, ngữ khí lạnh nhạt.
“Làm phiền dì rồi.” Đường Huyên ngắng đầu lên, tựa như: đã xác nhận rằng Hạ Ngọc Linh vừa mới trải qua một trận tàn sát với ông cụ.
Thế nhưng cô ta nào đâu biết được, cả nhà họ Đường bây giờ không còn ai nhận lấy sự mê hoặc của cô ta nữa.
Hạ Ngọc Linh khẽ cười, nhưng trong ngữ khí lại ẩn giấu sự khinh thường đợi xem cô ta đẹp mặt, Đường Huyên chỉ tưởng rằng Hạ Ngọc Linh là bằng mặt không bằng lòng, khóe miệng cũng âm thầm giương lên một đường cong trong bóng tối.
Ngày mai…
Chắc sẽ có kịch hay để xem.
Đường Ninh sau khi về đến đoàn phim, lại bắt đầu tập trung để quay phim, có lẽ là vì chuyện của Đường Huyên đã được giải quyết, vì vậy trạng thái so với trước đây mà nói, cần phải tập trung nhiều hơn.
Nhưng ngay khi cô trút được cục đá to đè nặng trong lòng vì vừa mới được giải quyết xong được một chuyện, thì cả đêm nay giới giải trí lại nỗ ra một sự kiện lớn khác.
Bắc Thần Đông bị chụp được đang hôn nhau mãnh liệt ở nhà riêng với một người phụ nữ thần bí.
Mặc dù không biết thân phận của người nữ, nhưng hai người có cử chỉ thân mật trở về biệt thự, lại có ảnh làm bằng chứng.