“Hiện giờ, người ta nói rằng em có một tiêu chuẩn sống kép, mặc dù khinh thường Hollywood lại đi gặp gỡ các đạo diễn Mỹ, ẹm giải thích cái gì cũng bị cho là lừa người, thay.
vì điều này, tốt hơn là nên tạm thời tránh xa những tranh chấp này.” Đường Ninh không nhịn được buông ra lời mềm mại hơn: “Bây giờ, em chỉ muốn dồn hết thân thể và tâm trí của mình cho con, vì vậy em mới quyết định nghỉ dưỡng thai.”
“Nhưng… em vất vả mãi cuối cùng mới đến được vị trí của ngày hôm nay…”
“Đình… không có gì em không thể làm được, chỉ là vấn đề thời gian. Vì vậy, lúc này em muốn chăm sóc em bé của chúng ta nhiều hơn.”
Mặc Đình ôm chặt Đường Ninh, nghĩ đến sự tin tưởng và hy sinh của cô trong suốt chặng đường, anh bát giác tự ám chỉ mình một lần nữa rằng anh phải dành tất cả những gì tốt đẹp nhất trong cuộc đời cho Đường Ninh.
“Được rồi.” Cuối cùng Mặc Đình cũng gật đầu: “Anh muốn sau khi em sinh con ra sẽ sớm thay đổi trở lại làm một Đường Ninh chói lọi, thậm chí còn lộng lẫy hơn trước…”
Đường Ninh mỉm cười, đứng thẳng người, ôm khuôn mặt tuần tú của Mặc Đình, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Đường Ninh luôn là loại người như vậy, dù đúng hay sai, chỉ cần là con đường cô chọn, nhất định đến được cho dù có phải quỳ gối…
Đặc biệt là vì Mặc Đình và con, cô cảm thấy cho dù muốn mạng của mình cô cũng không tiếc.
Sau đó, Mặc Đình gọi điện cho Lục Triệt, bảo anh từ bỏ mọi công việc đã chuẩn bị, bởi vì thời điểm Đường Ninh tuyên bố nghỉ dưỡng thai là đòn phản công tốt nhất trước những tin đồn.
Thậm chí, Mặc Đình đột nhiên có phản ứng, theo tính cách giọt nước không lọt của Đường Ninh, lý do tại sao cô lại vô cớ phát biểu như vậy ở Mỹ là vì cô đã chuẩn bị tâm lý cho hậu quả của việc làm đó.
Vì vậy, thay vì nói rằng người khác hãm hại cô, tốt hơn hết nên nói rằng cô đang cố gắng tìm một cái cớ hoàn hảo để nghỉ dưỡng thai…
Mặc Đình hiểu rằng Đường Ninh làm việc này chỉ vì một mục đích duy nhát, đó là để bảo vệ đứa con trong bụng khỏi thế giới bên ngoài…
“Anh đã không giúp được em thì thôi, thậm chí suýt nữa còn bị em lừa.”
Đường Ninh biết ý tứ trong lời nói của Mặc Đình, cô thấp giọng cười: “Còn những người khác thì sao, không liên quan gì đến em, em chỉ không muốn gây thêm phiền phức cho anh, rút lui như thế này không phải tốt sao?”
“Em nghĩ mọi chuyện cho anh, có bao giờ em nghĩ cho bản thân không?”
“Tất nhiên là em cũng đã nghĩ cho bản thân mình, mong muốn lớn nhất của em là trở thành một người có thể sánh được với anh, bây giờ, em chỉ muốn chăm sóc cho anh và con thôi…” Đường Ninh nói một cách nghiêm túc: “Vì vậy, lần này anh đừng xen vào, hãm hại cái gì cũng để hướng vào em đi, trước khi rời đi em sẽ báo cho mọi người biết, cho dù em không ở trong cái giới này…”
“Sẽ không có ai quên em!”
Mặc Đình cười gật đầu: “ĐưƯỢUG.
Muốn liên kết với nhau để hãm hại cô có đúng không?
Vậy hãy ngoan ngoãn đến xem một vở kịch đi.
Cuộc phỏng vấn mà Đường Ninh sắp tham gia lần này có tên là “SuperStar Talk”, là con át chủ bài xuất chúng trong chuyên mục điện ảnh, còn lần này Đường Ninh là lấy thân phận diễn viên để tham gia phỏng ván, có khác biệt rất lớn so với phong thái trước đây.
Sau khi những người hâm mộ cũ chuyển sang anti thì chuyện bôi nhọ Đường Ninh khắp nơi vẫn đang duy trì, còn tin tức đồn đại rằng Đường Ninh bàn bạc hai mặt với đại đạo diễn người Mỹ cũng dậy sóng khắp nơi…
Lần này là những người trong giới cùng nhau ra sức tần công, nhưng Đường Ninh lại thật sự muốn xem thử, đám người này có thể giở ra được trò hề cao cấp gì.
“Chị Ninh, đây là tài liệu liên quan đến cuộc phỏng vấn.”
Trong Khải Duyệt Đế Cảnh, Tống Nghiên Thư ngồi đối diện với Đường Ninh, đưa một chồng giấy dày cộm cho Đường Ninh: “Vì không để cho người khác nhìn ra, nên em đã sắp xếp trang phục có thể che phần bụng giúp chị tôi.”
“Vất vả rồi…” Đường Ninh nhận lấy tài liệu gật đầu, tiếp theo đó lại giống như đang nghĩ đến chuyện gì đó mà đặt tài liệu xuống, nói với Tống Nghiên Thư: “Vốn dĩ em là tạm thời được chuyển đến để chăm sóc chị, sau khi chị mang thai, sẽ có tận máy tháng thất nghiệp lận đấy, vậy nên, em có dự định gì không?”
Tống Nghiên Thư sớm đã chuẩn bị xong tâm lý, kéo chiếc khăn lụa màu tím hoa cà của mình xuống, mỉm cười: “Mặc Tổng đã sắp xếp cho em một công việc khác rồi.”
*Hửm?”
“Mặc Tổng để em tiếp nhận em trai của chị.” Tống Nghiên Thư giải thích.
“Cũng tốt.” Sau khi Đường Ninh biết được tin tức này, bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm: “Tuy Tĩnh Tuyên đã thích ứng được với cái giới này rồi, nhưng cậu ấy vẫn còn trẻ, khó tránh sẽ phạm sai lầm, có em bên cạnh cậu ấy nhắc nhở cậu ấy, chị sẽ rất yên tâm.”
“Em sẽ không phụ lòng kỳ vọng của chị đâu.” Tống Nghiên Thư đột nhiên đứng lên, khom người cúi đầu chân thành với Đường Ninh: “Khoảng thời gian này, thật sự cảm ơn chị, đã để em học được rất nhiều.”
“Chị mới phải cảm ơn sự chăm sóc của em đấy chứ.”