“Tôi không hiểu nước hoa, nhưng tôi biết làm thế nào các anh đạt được báo đáp hậu hĩnh nhát.” Đường Ninh vô cùng thẳng thắn trả lời.
Đối phương nghe xong cuối cùng cũng bật cười: “Tôi thích sự thẳng thắn của cô. Cô quả thực đáng yêu hơn nhiều so với những đối tác chuyên nghiệp kia.”
“Bởi vì tôi biết đọc suy nghĩ. Đó là lý do tại sao tôi biết sở thích của các vị. Mọi người tin không?” Đường Ninh chống tay lên bàn ăn, chống cằm hỏi mọi người.
“Vậy cô thấy bây giờ tôi đang nghĩ gì?” Jean hứng thú nhìn Đường Ninh và cười hỏi.
Đường Ninh nghiêm túc nhìn ánh mắt của.Jean, sau đó chân thành trả lời: “Đang nghĩ sau khi trở về, làm thế nào để tranh thủ chuyện tiếp tục hợp tác với Đường Thị?”
Jean kinh ngạc nhìn Đường Ninh, sau đó vỗ tay tán thưởng.
“Còn tôi thì sao? Tôi thì sao?”
Đường Ninh nhìn cô gái trẻ đối diện, rồi trả lời: “Cô đang phân vân không biết có thể ăn thêm một phần cà phê và bánh bích quy hay không.”
“Sao cô biết?” Đối phương cũng sửng sốt.
“Bởi vì cô vừa cúi đầu hỏi đồng nghiệp, còn có thể thêm món hay không.”
Sự tỉ mỉ của Đường Ninh khiến đối phương khiếp sợ, trực tiếp giơ ngón tay cái lên.
Chính vì điều này, Jean trực tiếp nói với Đường Ninh: “Chúng ta hợp tác đi.”
Tất nhiên, đối phương hoàn toàn không biết buổi chiều sẽ có một vở kịch hay sắp diễn ra.
“Chị Ninh, buổi chiều chị thật sự không tham gia sao?”
Sau bữa trưa, Đường Ninh và Tống Nghiên Thư rời khỏi khách sạn, Tống Nghiên Thư đi theo phía sau Đường Ninh hỏi.
“Bây giờ đáp án được tiết lộ, thì sẽ không thấy được biểu cảm đặc sắc tiếp theo của Đường Huyên …” Đường Ninh kéo áo khoác quấn chặt lấy người.
“Em không ngờ chị Ninh lại bàn chuyện hợp tác cũng lợi hại như vậy.” Tống Nghiên Thư bày tỏ sự thán phục đối với Đường Ninh.
“Đừng nói gì nữa, em đưa chị về nhà, sau đó đi chăm sóc Lạc Tinh đi. Dạo này tâm trạng nó thế nào?” Đường Ninh vừa lên xe vừa hỏi Tống Nghiên Thư.
*So với trước đây, thì ngày càng biết che đậy.” Tống Nghiên Thư thấp giọng nói: “Chỉ là gần đây có rất nhiều người tìm hẹn anh ấy hát, sắp tới sẽ phát hành album mới.
Chỉ cần anh ấy bận rộn, có lẽ không có nhiều thời gian suy nghĩ chuyện quá khứ.”
“Nghiên Thư, mặc dù Tĩnh Tuyên vẫn chưa quên người phụ nữ đó, nhưng nó cũng giống chị, là một người tuyệt đối không quay lại con đường cũ. Tương lai của nó phải dựa vào em rồi.” Đường Ninh dặn dò Tống Nghiên Thư: “Chị bây giờ bụng to rồi, đi đâu cũng không tiện? Sẽ ngày.
càng ít xuất hiện trước công chúng, vì vậy em nhất định phải chăm sóc tốt cho Lạc Tinh.”
“Em hiểu…” Tống Nghiên Thư nhìn Đường Ninh nghiêm túc gật đầu: “Nhưng em nghe nói “Người thân biến mắt”
sắp ra mắt rồi…”
“Thật sao? Thời gian trôi nhanh quá.” Đường Ninh trầm mặc một lát, đột nhiên nghĩ đến từng chuyện khi quay bộ phim này.
“Chị lại sắp nỗi rồi…”
Đường Ninh vuốt ve bụng dưới của cô, cảm thấy rất vui mùng vì sự kiên trì và nỗ lực của mình lúc trước.
“Giải quyết chuyện của Đường Thị trước đi.”
Tống Nghiên Thư cười gật đầu: “Vâng.”
Hơn nữa, từ ánh mắt cô ấy không khó nhìn ra sự sùng bái đối với Đường Ninh, nó hoàn toàn khác với sự sùng bái đối với đàn ông.