Nửa đêm, bóng dáng Đường Huyên xuất hiện trên hành lang của một khách sạn nào đó, chỉ thấy cô ta che kín người, sau đó thận trọng đi vào phòng 3436 của khách sạn.
“Em tới rồi…” Đối phương cầm ly rượu đỏ trong tay, sau khi thấy Đường Huyên, quay người nhìn chằm chằm Đường Huyên nói: “Tôi biết sớm muộn gì em cũng tới bên cạnh tôi.”
“Anh thật sự có thể giúp tôi sao?” Đường Huyên đứng cạnh cửa, vẻ mặt cực kỳ thận trọng.
“Chuyện này có gì khó?” Đối phương khẽ cười một tiếng, sau đó đặt ly rượu xuống, đi đến bên cạnh Đường Huyên, kéo cô ta vào lòng: “Bây giờ nhà họ Trọng đang bắp bênh, em phải lập tức thoát ly quan hệ với Trọng Gia, đứa bé trong bụng cũng không thể giữ lại.”
“Dựa vào cái gì tôi phải tin anh?” Đường Huyên không dám đánh cuộc, bởi vì người đàn ông này rất nguy hiểm, đã gây nguy hiểm cho gia đình cô.
“Nào, Tiểu Huyên, em nói cho tôi biết, em thực sự không biết bản thân đang ở trong một âm mưu sao? Nhà họ Trọng bây giờ đang trên bờ vực phá sản. Đợi đến khi em ngồi lên vị trí cao của Đường Thị, theo tính cách của người Trọng gia, em nghĩ em còn có những ngày tháng tốt đẹp không? Huống hò…” Người đàn ông mím môi cười, tao nhã và thâm trầm, đôi mắt ẳn sau gọng kính, có sức mị hoặc cực hạn: “Người nhà họ Đường hoàn toàn không để em vào mắt. “
*Sao anh phải giúp tôi?” Đây là chỗ Đường Huyên tò mò nhất.
“Bởi vì tôi thích thắng!” Người đàn ông nói xong, đặt ly đề cao xuống, sau đó nghiêm túc giới thiệu bản thân: “Tôi tên là Lâm Thiệu Viễn, nghề nghiệp làm trang sức, vợ tôi đã qua đời một năm, có một đứa con trai lớn ba tuổi. Còn muốn biết chỉ tiết hơn không? Tôi vừa tham gia vào ban giám đốc của Đường Thị.”
Không biết vì sao, Đường Huyên lại vô cùng sợ hãi người đàn ông này, nhưng cô ta lại bị sự nguy hiểm ở anh ta thu hút, bởi vẻ ngoài sâu không lường được của anh ta.
Đồng thời, cô ta cũng hiểu sở dĩ Đường Ninh có được ngày hôm nay phần lớn là do sau lưng cô có Mặc Đình là hậu thuẫn.
Có một người đàn ông có năng lực…
Không phải là quan trọng hơn bắt cứ điều gì sao?
“Nghe lời tôi, bây giờ em nhất định phải thoát khỏi nhà họ Trọng. Về phần đứa nhỏ, có thể giữ lại đối phó với Đường Ninh.”
Đường Huyên ngây ngốc nhìn đối phương, nhưng anh ta chỉ cười ngả ngớn.
Đường Huyên không khỏi lùi lại vài bước, cô ta muốn chạy.
trốn khỏi nơi này, nhưng không biết vì sao, tính cách hấp dẫn của người kia khiến cô ta không thể rời đi được …
Trong lòng dường như có một giọng nói không ngừng vang lên: “Đồng ý đi, đồng ý đi… Đồng ý thì còn có hy vọng.”
“Tiểu Huyên…”
Từ lúc này bắt đầu Đường Huyên đã quên mắt một thứ gọi là khế ước ma quỷ, khi dã tâm của cô ta bị người khác thúc đẩy, loại lực lượng tà ác kia sẽ khiến cô ta hoàn toàn mắt đi lý trí.
Chuyện người phụ trách Trọng gia song song bị điều tra đã truyền khắp Thịnh Kinh, khi loại tin tức này gây xôn xao dư luận, nó cũng chứng minh không lâu sau đó Trọng gia sẽ tuyên bồ phá sản.
Mẹ Trọng vì để đưa chồng và con trai ra ngoài đã nghĩ hết biện pháp, tuy nhiên, lần này bên trên hét lần này đến lần khác thẩm tra nghiêm khắc, cơ bản không cho bà ta bắt kì không gian hóa giải nào. Đả kích ập đến vừa nhanh vừa mạnh, tiền đút lót đã tiêu không ít số tiền tích góp của Trọng gia. Điều này khiến bà ta cuối cùng đặt tâm tư trực tiếp lên Đường Thị, nóng lòng muốn gặp Đường Huyên.
Đương nhiên, Đường Huyên đã đến nơi hẹn, nhưng vẻ mặt của cô ta không giống lúc trước.
“Tiểu Huyên, bây giờ là lúc để con thể hiện lòng trung thành của mình. Trọng gia chúng ta lấy con về. Cũng phải có chút tác dụng. Con mau nghĩ cách lấy một ít tiền ra. Mẹ cần dùng gấp.”
Đường Huyên khoanh tay nhìn mẹ Trọng, sau đó cười khẽ: “Không phải con không muốn giúp, mà là con thật sự không có năng lực này. Mẹ, mẹ cũng thấy rồi. Con ở Đường gia không được lợi ích gì.”
“Con còn có cổ phần của Đường Thị!”
“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?”
“Lẽ nào chúng ta không phải người một nhà sao?” Lúc này, mẹ Trọng đã chơi bài tình thân: “Khi con bị tất cả mọi người khinh bỉ, Trọng gia vẫn chấp nhận con. Sao con một chút lòng biết ơn cũng không có?”
“Nhà họ Trọng không bỏ rơi tôi. Đó là bởi vì các người sợ người ta nói mình bắt nhân. Con trai bà ở bên ngoài tìm mấy con vợ bé. Trong lòng bà không rõ sao?” Đường Huyên hừ lạnh: “Mọi người ai cũng không cần giả vờ tốt bụng nữa, lúc này cứ nói toạc ra đi.”
Nói xong, Đường Huyên lấy trong ví ra một xáp ảnh đưa cho mẹ Trọng.
“Ý cô là gì?”
“Ý tôi rất đơn giản. Hãy để con trai bà ký vào tờ ly hôn. Từ.
nay về sau chúng ta đường ai náy đi. Nếu không, bà biết rõ hậu quả của việc con trai mình lừa dối khi tôi mang thai rồi đấy.” Đường Huyên lạnh lùng nói.
Trước kia cô ta đã muốn nói chuyện như vậy với mẹ Trọng, hung hăng ném bức ảnh vào mặt bà ta như này, bây giờ cuối cùng cũng có thể làm được chuyện này, trong lòng cô ta lúc này tràn ngập vui sướng.
Sắc mặt mẹ Trọng vô cùng khó coi, bởi vì bà ta không ngờ Đường Huyền lại còn chiêu này …