“Anh nói vậy là có ý gì?” Giọng nói của Tống Nghiên Thư không khỏi có chút run rầy.
“Điều đó có nghĩa hoặc là em làm bạn gái anh, cùng anh chung sống thử, hoặc … chúng ta cái gì cũng không phải.
Anh không muốn làm mọi chuyện trở nên phức tạp. Anh không phải vì chịu trách nhiệm mới nói như vậy, mà vì anh nghĩ em cũng có khả năng thích anh nên anh mới … “
Tống Nghiên Thư đờ người ra, không nói.
Đường Tĩnh Tuyên mỉm cười, như hiểu ra điều gì đó liền đứng dậy cất bước rời đi, nhưng trước khi đi anh còn để lại một câu: “Nếu em nghĩ thông rồi, có thể liên lạc với anh.”
“Anh muốn đi đâu?”
“Anh mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.” Đường Tĩnh Tuyên nói xong trực tiếp rời khỏi căn hộ.
Về phần đi đâu, chính anh cũng chưa nghĩ ra. Trong lòng rất loạn nhưng không nghĩ ra nguyên do gì, có lẽ là vì thái độ của Tống Nghiên Thư, mà có lẽ là vì sự bốc đồng của bản thân.
Trong lúc mất tập trung, không để ý chiếc xe phía trước chuyển làn, anh không kịp phanh nên đã tông trực diện vào đuôi xe của đối phương…
Đường Tĩnh Tuyên đã đi một khoảng thời gian dài nhưng Tống Nghên Thư vẫn không có phản ứng, bây giờ là thời khắc quan trọng đối với Đường Tĩnh Tuyên, kiểm kê hàng năm đang có nhiều giải thưởng quan trọng được công bó, anh ấy không thể buông thả vào lúc này.
Tống Nghiên Thư lo lắng, trực tiếp đứng dậy, nhưng lại nhận được điện thoại của đồn cảnh sát: “Xin chào, cô quen Đường Tĩnh Tuyên không?”
“Lạc Tinh làm sao?”
“Đến đồn cảnh sát đi, anh ta đụng vào người ta.”
Tống Nghiên Thư vừa nghe xong lập tức bối rối, nhưng vài giây sau, cô lại lấy điện thoại gọi cho Phương Dục, ngàn vạn lần đừng có chuyện gì xảy ra vào lúc này.
“Phó tổng Phương, bây giờ là thời khắc mấu chót của Lạc Tinh, không thể xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào…”
“Tống Nghiên Thư, sự bình tĩnh của cô đâu?”
Nghe thấy lời của Phương Dục, Tống Nghiên Thư có gắng tìm lại lý trí của mình: “Phó tổng Phương, tôi xin lỗi.”
“Lập tức đến đồn cảnh sát xử lý, đè sự việc xuống.”
“Tôi biết rồi, tôi đi ngay …” Tống Nghiên Thư sở dĩ hoang mang như vậy là vì cô biết cảm xúc vừa rồi của Đường Tĩnh Tuyên khẳng định là bị ảnh hưởng, cô sợ anh gặp chuyện là do cô.
Nếu thật sự là như vậy, Lạc Tinh có chuyện bắt chắc, cô phải làm sao?
Mang theo cảm xúc phức tạp, Tống Nghiên Thư không biết làm cách nào mà cô đến được đồn cảnh sát, cô chỉ biết rằng khoảnh khắc nhìn thấy Đường Tĩnh Tuyên bình an vô sự, nước mắt cô đã trào ra.
Đường Tĩnh Tuyên cũng nhìn Tống Nghiên Thư, nhưng không cho hai người nói chuyện, câu hỏi của cảnh sát đã đưa họ trở lại hiện thực.
“Rắt rõ ràng là cậu vi phạm luật lệ điều khiển xe…”
“Tôi yêu cầu kiểm tra hệ thống giám sát.” Đường Tĩnh Tuyên trực tiếp trả lời đối phương: “Tôi đụng phải đối phương, nhưng tôi đang đi thẳng bình thường thì đối phương chuyển làn.”
“Nhưng bên kia lại nói rằng cậu lái xe trong trạng thái thất thần, nghi ngờ cậu say rượu hoặc mệt mỏi khi lái xe. Theo giám sát mà chúng tôi kiểm tra lúc đó, anh ta đã chuyển làn xong rồi, nhưng cậu quả thật là nhìn thấy tình huống của đối phương rồi nhưng lại không hề giảm tốc độ.”
“Tôi nhớ cậu là ca sĩ gì đó đúng không? Người nổi tiếng thì không phải tuân thủ luật lệ giao thông à2” Viên cảnh sát chỉ vào mũi Đường Tĩnh Tuyên nói: “Nếu là người của công chúng, thì phải làm tắm gương tốt cho quần chúng.
Cậu như vậy ca khúc của cậu dù có hay hơn thì có tác dụng gì?”
Sợ rằng Đường Tĩnh Tuyên và người bên kia sẽ thực sự: cãi nhau, Tống Nghiên Thư lập tức đi lên phía trước, ngăn trước mặt Đường Tĩnh Tuyên: “Xin lỗi, lần sau chúng tôi sẽ chú ý.”
“Tôi quả thật là không phanh kịp nhưng anh ta chuyền liên tiếp hai làn đường. Việc anh ta không bật đèn xi nhan trực.
tiếp đi qua cũng là sự thật. Anh nói với tôi là anh đã xem giám sát. Vậy được, đoạn đường tôi xảy ra sự cố là ở đâu?” Đường Tĩnh Tuyên cùng đối phương cãi lý: “Tôi là người của công chúng, nhưng người của công chúng theo đuổi sự thật chính là bắt nạt người thường sao?”
Đối phương hiển nhiên không nghĩ tới Đường Tĩnh Tuyên lại tranhh cãi như vậy, đột nhiên dời khuôn mặt tròn trịa sang một bên.
*Còn em nữa, xin lỗi anh ta cái gì?” Đường Tĩnh Tuyên lại quay đầu, nhìn về phía Tống Nghiên thư: “Số lần tôi bị oan uỗng vẫn còn ít sao? Có phải em cảm thấy mỗi lần tôi đều phải cần các người ra mặt mới giải quyết được vấn đề đúng không?”
“Em không phải có ý đó.”
“Tống Nghiên Thư, tôi đã nói rất rõ ràng rồi. Em bị tôi đuổi việc rồi. Từ nay về sau, chuyện của tôi không đến phiên em lo.” Nói xong, Đường Tĩnh Tuyên liền gọi điện thoại cho quản gia Đường gia.
Tống Nghiên Thư có chút khó chịu lùi lại mấy bước, giống như cô chưa bao giờ nghĩ rằng Đường Tĩnh Tuyên sẽ nói như vậy.
“Sự nghiệp của anh đang lên cao, không nên tùy hứng, sao anh không thể trân quý những gian khổ mình đã chịu đựng?”