Qua nửa giờ, Đường Ninh rốt cuộc cũng có cơ hội thở phào, nhưng cô biết sợi dây trong đầu mình lúc nào cũng phải căng chặt.
Không cần nghi ngờ, Mặc Đình sẽ đến.
Vì vậy, cô có thể trì hoãn thêm giây nào được giây đó.
Thực ra trong giới này có rất nhiều chuyện như thế này, cách đây một thời gian có một ca sĩ họ Vương không biết đã xúc phạm đến vị thần tiên phương nào, không hiểu sao lại bị hạ độc câm, trước đó cũng có một nữ minh tinh họ Lâm, tất cả người trong giới đều biết, vì đắc tội với quản lý cấp cao mà trực tiếp bị ba người đàn ông cưỡng hiếp.
Dương Hi to gan thật, cô ta là phụ nữ mà lại trắng trợn như vậy.
Thực ra, trong lòng Đường Ninh biết rằng mặc dù Dương Hi đã nói sẽ mắt nửa giờ, nhưng…
Mười phút sau, Dương Hi hung hăng quay trở lại đại sảnh, vừa chỉ vào Đường Ninh, vừa ra lệnh cho nhân viên bảo vệ: “Cởi quần áo cô ta ra cho tôi!”
“Còn đứa con trong bụng cô ta, bỏ đi, nhớ đừng giết chết.”
Tuy nhiên, lần này các nhân viên an ninh đã không có cơ.
hội để bước lên, vì có một vài cảnh sát người Hà Lan đang đứng thẳng bên ngoài sảnh tiệc.
“Làm gì vậy? Đây là không gian riêng tư.”
Các nhân viên bảo vệ của Dương Hi đều chặn trước mặt cảnh sát, dù sao thì bây giờ bọn họ cũng đông, tưởng chỉ là cảnh sát đang tuần tra, có thể dễ dàng đuổi đi.
Tuy nhiên, vài giây sau, họ chết lặng, vì có mười cảnh sát bắt ngờ ập đến bao vây trực tiếp đoàn bảo vệ của Dương Hi. Tất nhiên, vũ khí trực tiếp là súng…
Nhưng ngay cả trong tình huống này, Dương Hi vẫn gặp nguy không loạn, đi thẳng về phía trước và nói bằng tiếng Anh lưu loát: “Tất cả chỉ là hiểu lầm. Tôi đến đây để tham dự bữa tiệc từ thiện.”
Cho đến khi bóng dáng cao lớn và tôn quý đó bước ra khỏi đám cảnh sát, vẻ mặt của Dương Hi mới đột nhiên thay đổi.
Mặc Đình cao hơn Dương Hi quá nhiều, buộc cô ta phải lùi lại. Sau đó, Mặc Đình tát một cái tát, dùng lực rất mạnh, khóe miệng của Dương Hi rỉ ra máu đỏ.
Sau đó, Mặc Đình trực tiếp chộp lấy súng lục của cảnh sát chĩa vào trán Dương Hi, động tác uyển chuyển tự nhiên, tư thế còn chuẩn hơn cả cảnh sát.
Dương Hi sợ hãi và gần như không thể đứng vững trên đôi chân của mình.
“Tôi nghĩ giết dã thú không phải là phạm pháp, cô nghĩ như thế nào?” Mặc Đình nghiêng đầu, chuẩn bị bóp cò.
Dương Hi không khỏi kinh hãi: “Đừng… đừng như vậy, tôi… tôi không có ý.”
“Mặc tiên sinh, xin anh hãy kiềm chế.” Cảnh sát xung quanh lập tức thuyết phục.
“Vậy tôi bắn cô một phát, đương nhiên cũng không phải cố ý.” Mặc Đình không có lập tức bỏ súng lục xuống, mà tiếp tục chỉ vào trán Dương Hi: “Tôi nhất định sẽ khiến cô phải hồi hận vì đã sinh ra.”
Dương Hi hai mắt không ngừng chớp động, trên mặt đất nơi chân cô ta đứng, vô tình có một thứ chất lỏng không rõ làm ướt thảm…
Sợ chết đến mức này à?
Thực sự không kiềm chế được…
“Không phải lúc nào cô cũng tự xưng mình là người phụ nữ của lão đại giang hồ sao? Lần này, Mặc Đình tôi trả thù cô một cách tàn nhẫn nhất. Nếu lão đại của cô cảm thấy.
đau lòng cho cô, thì có thể tự mình đến cửa bảo tôi giao người.”
“Ngày thường ngay cả Đường Ninh chỉ ho một tiếng thôi tôi đã thấy đau lòng cả ngày, vậy mà cô ngang nhiên còn dám ra tay uy hiếp?”
“Đừng lo lắng, tất nhiên là tôi không thể bắn cô, nhưng…”
Mặc Đình cất khẩu súng lục xuống, dừng lại vài giây rồi nói: “Tôi sẽ khiến cô khó chịu gấp trăm lần so với việc bị bắn trúng một phát đạn.”
Dương Hi trực tiếp ngã trên mặt đất, lúc này đây, cô ta không có cách nào cân nhắc xem mình có mắt mặt hay không, bởi vì cô ta lúc này chỉ có thể toàn thân run rầy…
Mặc Đình không tiếp tục lãng phí thời gian với Dương Hi, mà trực tiếp đi tới trước mặt Đường Ninh, đỡ cô dậy rồi cởi áo khoác quấn cho cô, giọng điệu của anh hoàn toàn khác với giọng điệu của người đàn ông như tử thần đoạt mạng vừa rồi: “Xin lỗi, anh đến muộn…”
Đường Ninh cảm nhận được nhiệt độ cơ thể quen thuộc này, gắt gao nắm lấy cổ tay Mặc Đình, lắc đầu: “Em biết anh sẽ tới, cho nên em cố hết sức hòa hoãn. Em làm tốt không?”