“Cút đi hả… đừng tàn nhẫn như vậy chứ.” Diệp Lam hai người vừa tung vừa hứng, đều muốn giẫm lên người trước mặt mình từng chút từng chút một.
“Khi mày xúi giục ông nội dạy dỗ tạo, mày nên nghĩ sẽ có ngày này.” Cha Hứa nhìn Hứa Thanh Nhan chua chát, nghiền răng nghiền lợi nói: “Tao xưa nay chưa từng bị lão già đó dạy dỗ như vậy, tao là cha của mày đấy!”
“Nếu đã có năng lực như vậy thì bây giờ, mày cút khỏi nhà họ Hứa cho tao, ngay cả một chiếc lá cũng không được lấy đi.”
Hứa Thanh Nhan nhìn cha Hứa bằng đôi mắt lạnh lùng, nhìn khuôn mặt ngày càng xấu xa của ông ta đã nhiều năm như vậy, cô ấy vẫn có chút kinh hãi, rốt cuộc chuyện này đã gây ra một bóng đen trong lòng cô ấy nhiều năm rồi, nhưng…
Mọi người xung quanh động viên cô ấy đừng sợ, đừng lùi bước, vì cô ấy không nên bị ai ức hiếp, kể cả người đó là cha ruột của cô ấy.
Vì vậy, Hứa Thanh Nhan bình tĩnh trở lại, cười lạnh một tiếng: “Rời đi? Tôi e rằng hiện tại tôi không có kế hoạch này, và Hứa tiên sinh, nếu hôm nay đã đến đây đẻ tính sỏ, vậy thì chúng ta dứt khoát tính một lần.”
Cha Hứa không ngờ rằng Hứa Thanh Nhan lại dám phản bác lại mình, không chỉ vậy, vẻ mặt của Hứa Thanh Nhan không hề có chút sợ hãi nào…
“Ông cho rằng ông xứng làm cha sao? Không, tôi nên hỏi, ông cho rằng ông là người sao?” Hứa Thanh Nhan cười nhẹ, như là nhìn một con chó điên, một con mèo khiến người ta căm ghét.
“Trong nhiều năm như vậy, ông lần nào cũng đánh mắng tôi, tôi trong lòng đã nguyền rủa tổ tiên mười tám đời của ông rồi, ông có biết không?” Hứa Thanh Nhan tiếp tục: “Đôi khi, tôi còn nghi ngờ ông trời không có mắt? Đã không biết bao nhiêu lần làm cho một con dã thú như ông bay lên như diều gặp gió. Sau khi ông đánh tôi, tôi thầm mong một giây sau ông sẽ gặp tai nạn xe cộ.”
“Thực ra, lẽ ra tôi phải hiểu điều đó từ lâu. Tôi có thể mong đợi điều gì ở một người như ông?”
“Cuối cùng cũng nói ra lời thật lòng rồi.” Khi cha Hứa thấy.
Hứa Thanh Nhan chưa bao giờ làm trái ý mình, lại tự dưng nói chuyện với ông ta như thế này, ông ta đột nhiên cảm thấy Hứa Thanh Nhan như thế này rốt cuộc lại có chút thú vị: “Nhưng vậy thì sao? Cả đời này tao chính là cha mày. Mày đáng bị tao ức hiếp và ruồng bỏ…”
“Kỳ thực có một câu nói, tôi ôm trong lòng đã lâu, ông còn muốn sinh con trai, cho dù còn có khả năng, Diệp Lam có thể không có khả năng mang thai, ông cũng không nghĩ xem, cô ta trẻ hơn ông. Cô ta sẽ làm gì khi ông không thể thỏa mãn cô ta nữa?”
“Hứa Thanh Nhan, ngậm miệng lại.” Diệp Lam lập tức phản bác lại bằng một giọng hung ác.
“Cô ta nên hiểu tầm quan trọng của việc sinh cho ông một đứa con trai hơn tôi chứ? Nhưng bụng cô ta đã lâu không có phản ứng…”
“Ông còn không hiểu sao? Nếu không tại sao cô ta trẻ đẹp như vậy lại ở bên ông?” Hứa Thanh Nhan mỉm cười.
“Ông xã, đừng tin vào lời khiêu khích của cô ta!” Diệp Lam chột dạ, chỉ có thể xoay người an ủi người đàn ông đang ngồi vững vàng phía sau.
“Diệp Lam, cô dám thề, cô chỉ có một người đàn ông là Hứa tiên sinh đây không?”
T Diệp Lam muốn giải thích, nhưng cha Hứa nhìn Diệp Lam một cái thật sâu, sau đó nói với Hứa Thanh Nhan: “Mau cút khỏi đây!”
“Ông không có quyền bảo tôi cút.” Hứa Thanh Nhan lắc đầu với cha Hứa.
“Cô cho rằng cổ phần của cô có thể làm được gì?” Cha Hứa khinh thường chế nhạo: “Nếu tôi vui vẻ, tôi có thể đưa cho Diệp Lam gấp mười lần.”
Tuy nhiên lúc này Hứa Thanh Nhan cũng không có sợ hãi, trực tiếp nói với quản gia: “Thu dọn hành lý rồi lấy ra.”
Cha Hứa nghe Hứa Thanh Nhan sẽ thu dọn đồ đạc, nghĩ rằng cô ấy đã thỏa hiệp và chuẩn bị rời đi.
Nhưng mà Hứa Thanh Nhan lại không hề động đậy, khóe miệng mỉm cười, cho đến khi quản gia đem hành lý giao cho mắy người…
Sau đó Hứa Thanh Nhan chỉ vào vali nói với cha Hứa: “Tôi đã thu dọn đồ đạc cho ông rồi, ông có thể cút đi!”
Sau khi nghe những lời của Hứa Thanh Nhan, Cha Hứa và Diệp Lam đồng thời sửng sốt, sau đó họ cùng nhau cười, như thể họ đã nghe thấy một câu chuyện buồn cười nhất trên đời.
“Hứa Thanh Nhan, mày điên rồi sao? Là tao bảo mày cút đủ “Tôi biết” Hứa Thanh Nhan vẫn bình tĩnh, mỉm cười: “Nhưng mà, ông có quyền gì đuổi tôi đi?”
Cha Hứa bị hỏi vặn lại, ông ta thu lại nụ cười, buông Diệp Lam ra, bước đến với Hứa Thanh Nhan với tư thế đầy uy nghiêm: “Tao là cha của mày, mọi thứ mày có đều là do tao ban cho, thân phận danh giá đại tiểu thư của mày là vinh dự của Hứa gia cho mày, mọi thứ đều của Hứa gia, bao gồm cả quyền sống trong biệt thự này, đều do tao ban cho mày.”
“Thanh Nhan, không phải tôi nói cô, cha cô hiện tại tức giận, cô nên đi ra ngoài sống một thời gian, đợi đến khi cha cô hết giận, liền trở về…” Diệp Lam nhân cơ hội giả bộ nói: “Tính tình của ông ấy, cô cũng không phải không biết, được rồi… Đừng làm loạn nữa, kẻo chờ một thời gian nữa lại phải chịu đựng nỗi đau máu thịt không cần thiết!”
“Ai đang làm loạn với cô?” Vẻ mặt Hứa Thanh Nhan có chút thẳng thắn, cô ấy hét vào mặt Diệp Lam.