*Vớ vẫn.” Sự chú ý của Hứa Thanh Nhan lúc này đều ở trên đồ ăn mà Đường Tĩnh Tuyên mang tới: “Bạn tốt, không thay đổi.”
Đường Tĩnh Tuyên gật gật đầu, khó khăn kéo ra một nụ cười, sau đó quay đầu đối Lục Triệt nói: “Đi thôi, về nhà.”
“Cậu đã đi rồi? Không cùng nhau ăn?”
“Không được, tối nay tôi có việc phải làm, cậu tự ăn đi.”
Nói xong, Đường Tĩnh Tuyên bảo Lục Triệt mở cửa nhanh chóng, hoàn toàn không đợi Hứa Thanh Nhan phản ứng, để lại cô ở dưới lầu.
Thấy vậy, Lục Triệt cũng không hỏi gì nữa, đưa với Đường Tĩnh Tuyên an toàn trở lại bệnh viện coi như không có chuyện gì xảy ra, Hứa Thanh Nhan chỉ nhìn Đường Tĩnh Tuyên rời đi, lúc này, cô cũng chưa từng nghĩ tới Đường Tĩnh Tuyên đang ôm cái tâm trạng gì, lại còn mua những kỉ niệm thời thơ ấu cho cô ấy.
Nhưng giới truyền thông thì đồn thổi lắm, vì paparazzi chụp được ảnh hai người cùng nhau nên tung lên mạng, chuyện này thoạt nghe không có gì mới, nhưng…
Mấu chốt là có người biết Đường Tĩnh Tuyên bị thương, vẫn có thể bình an vô sự xuất hiện trước mặt mỹ nữ, nghĩa là không bị thương nặng sao?
Không ai khác nhìn thấy, cũng không có cách nào xác minh, nhưng Tống Nghiên Thư nhìn thấy Đường Tĩnh Tuyên bị thương nặng nằm trên giường, thế nhưng mà…cô ấy từ bệnh viện trở về bao lâu rồi? Hình ảnh về cuộc gặp gỡ của cả hai đã được tung lên mạng.
Chẳng lẽ Đường Tĩnh Tuyên thực sự thích Hứa Thanh Nhan đến vậy sao? Thích đến, cho dù anh bị thương nặng như vậy, vẫn phải lôi thân thể yếu ớt của mình đi gặp cô ta?
Không, Hứa Thanh Nhan có lẽ không biết rằng Đường Tĩnh Tuyên bị thương, bởi vì Đường Tĩnh Tuyên chắc chắn sẽ giấu lý do tại sao bị thương, thật muốn biết, sau khi Hứa Thanh Nhan nếu biết rõ chuyện này, thì sẽ chăm sóc Đường Tĩnh Tuyên hay không…
Khi Hứa Thanh Nhan nhận được cuộc gọi từ Tống Nghiên Thư, cô đang ăn đồ dầu mỡ, nó dù sao cũng là hoài niệm thời thơ ấu của cô, hơn nữa lại là đồ mà Đường Tĩnh Tuyên mua cho, cho nên, Hứa Thanh Nhan rất trân trọng món ăn này.
“Tôi là Tống Nghiên Thư, bây giờ chúng ta gặp nhau đi.”
Hứa Thanh Nhan sững người ra một lúc, không tin vào tai mình, cô bỏ điện thoại ra, sau đó lại đưa điện thoại lên sát tai: “Có gì nói luôn đi, tôi không muốn gặp cô.”
“Sảnh khách sạn Vinh Diệu, tôi cho cô nửa tiếng đồng hò, chuyện liên quan đến Tĩnh Tuyên, không tới đừng có hồi hận.” Tống Nghiên Thư dơ đồng hồ đeo tay lên xem, nói xong liền ngắt điện thoại.
Hứa Thanh Nhan thở dài, dĩ nhiên là do sự ngạo mạn và vô lý của Tống Nghiên Thư, cô là người làm của cô ta sao? Gọi lúc nào phải tới ngay lúc đó.
Mặc dù trong lòng Hứa Thanh Nhan rất không thoải mái, nhưng khi nghe nói việc liên quan đến Đường Tĩnh Tuyên, cô chỉ có thể bỏ đồ ăn trong tay xuống thu dọn xong rồi đi thay quần áo rời khu chung cư đi.
Chưa đầy 20 phút, dưới sự chỉ dẫn của phục vụ bồi bàn Hứa Thanh Nhan vào trong khách sạn, nhìn thấy Tống Nghiên Thư tao nhã ngồi uống cafe ở gần cửa sổ, cô bước nhanh đi lên, hỏi luôn: “Có việc gì, nói luôn đi.”
Tống Nghiên Thư ngắng đầu nhìn Hứa Thanh Nhan, ánh mắt như có ngọn lửa nhỏ, điều này khiến Hứa Thanh Nhan không thoải mái chút nào.
cười nhạt nói: “Chính xác là anh ấy vừa phẫu thuật xong, mà còn bị thương rất nặng.”
“Nhưng tại sao……
“Đây chính là lí do tôi muốn gặp cô.” Tống Nghiên Thư lấy điện thoại về, vẻ mặt khá nghiêm túc nhưng cũng mang chút bế tắc và khinh thường: “Tôi và Tĩnh Tuyên làm hoà rồi……trước đó, anh ấy lợi dụng cô bao nhiêu lần, thật sự rất áy náy. Lần này anh ấy vì tôi mà bị thương, khiến chúng tôi hiểu rõ được lòng nhau, bây giờ bọn tôi yêu nhau rồi.”
“Cho nên, sau này cô đừng quấn lấy anh ấy nữa.”
“Từng lời từ miệng cô nói ra, tôi đều không tin.” Hứa Thanh Nhan trả lời thẳng: “Tôi phải đi tìm cậu ấy hỏi cho R) S *Đi đi, cũng tốt, lời do chính anh ấy nói ra có thể khiến cô dễ chấp nhận hơn.” Tống Nghiên Thư cười nhạt nói, đồng thời đưa tay ra mời Thanh Nhan đi.
Hứa Thanh Nhan giận dữ quay lưng rời đi, nhưng lúc đó, Tống Nghiên Thư bỗng dang tay ra ngăn cô ấy lại: “Đùa với cô chút thôi……”