An Tử Hạo nhìn kỹ bà lão thì phát hiện ra hình như không phải bà muốn đeo khẩu trang, mà vì trên mặt bà có nhiều vết sẹo lồi lõm.
“Cậu thanh niên, cậu nhìn thấy vét sẹo trên mặt tôi rồi phải không?”
“Vâng.” An Tử Hạo gật đầu.
“Đó là do hơn mười năm trước tôi bị bỏng.” Lúc này bà lão mới ngắng đầu lên nhìn kỹ An Tử Hạo, nhưng máy giây sau bà bỗng trở nên kích động: “Cậu…… cậu chính là cậu thanh niên đạt giải đạo diễn mới xuất sắc nhất.”
“Bác gái cũng xem tivi ạ.” An Tử Hạo gật đầu thừa nhận: “Cháu đến để tìm con gái bác mời cô ấy đóng phim……”
“Cha của con bé chính là vì mơ ước đóng phim nên từ đó trỏ đi không bao giờ thấy trở về nhà nữa.” Bà lão thờ dài, sau đó, hình như lại nghĩ đến điều gì khác, bà lão lắp bắp.
hỏi An Tử Hạo: “Việc của ông chủ Hải Thụy các cậu là có phải là sự thật không? Dạo này thấy nhiều người bàn tán lãm.”
“Đương nhiên không phải rồi ạ.”An Tử Hạo trả lời: “Vợ chồng họ bị chính mẹ ruột của mình bán đứng, thật xui xẻo khi có một người mẹ như vậy.”
Vẻ mặt của bà lão thay đổi, bà không nói nhiều nữa, chỉ nói với An Tử Hạo: “Cậu thanh niên, Tiểu Tinh nhà tôi từ nhỏ đã rất hoang dã, cho nên tôi không thể khống quản được nó. Cậu có thể mời nó đóng phim cũng được, làm gì khác cũng xong, tôi hy vọng cậu không làm tổn thương con bé.”
Nói xong, bà lão đẩy cửa bước vào cánh cửa sắt mà An Tử Hạo gõ vừa rồi, xem ra hai mẹ con họ đó sống trong một biệt thự không tệ chút nào.
Nghĩ đến tiểu nha đầu dáng vẻ hoang dã đó, An Tử Hạo thầm nghĩ cũng chưa từng thầy người nào hoang dã và kỳ lạ hơn nha đầu này.
Tiểu Tinh……
Khó kiểm soát như vậy, theo anh nghĩ nên gọi là Tiểu Tinh Tỉnh mới đúng?
“Con đi quay phim thì lây ai ra chăm sóc mẹ?”
Đây cũng là lí do mà Thẩm Tinh Yên dành thời gian nhiều cho việc đóng thế võ thuật.
Trong ký ức của cô ấy, người mẹ cô đẩy vết bỏng, chiếm đến 16% diện tích cơ thể, khi còn nhỏ chưa hiểu chuyện nhìn thấy vậy cô còn sợ hãi, sau này mới dần dần quen.
Nói cách khác, mẹ cô bị bỏng trước cả khi sinh cô, và người cứu bà ấy chính là bó của Thảm Tinh Yên. Ông ấy vốn không chê người phụ nữ có khuôn mặt biến dạng mà còn chăm sóc bà tận tâm đến khi Thẳm Tinh Yên 6,7 tuổi thì mất tích.
“Mẹ đâu cần người chăm sóc.”
Thẩm Tinh Yên lúc này vẫn chưa hiểu ý định của bà lão, cũng không để tâm đến những lời bà nói.
Đến tận buổi sáng ngày thứ 2, khi cô ấy chuẩn bị đi mở.
hàng xem bói mới phát hiện ra không thấy bà lão đâu nữa.
Thẩm Tinh Yên tìm khắp nơi cuối cùng tìm thấy một bức thư trong phòng bà: “Tinh Nhi, đi đóng phim đi, mẹ đi đây, đi thư giãn một chút, con không phải lo cho mẹ……”
“Cậu thanh niên đuổi theo con ngày hôm qua được đấy, mẹ nhìn cái là ưng luôn, bởi vì đôi mắt cậu ấy rất sáng, đi theo cậu ấy đóng phim đi, nếu không chắc chắn con sẽ phải hồi hận.”
“Còn nữa, mẹ cầm hết tiền đi rồi nhé!……
Thẩm Tinh Nhi tức giận gọi ngay cho bà, nhưng bà đã tắt máy.
Thẩm Tỉnh Yên tìm kiếm khắp nơi, tìm chỗ hàng ngày bà vẫn thích đi, nhưng lần này cô ấy bị mẹ cô bỏ rơi thật rồi.
“Cầm đi sạch sẽ, đến một đồng ở dưới giường cũng nhặt HỘP TY Lão phu nhân quả thật đã đi rồi, nhưng tiền cầm theo không phải là để thư giãn, mà là đi nước ngoài để phẫu thuật thẩm mỹ xem có thể khôi phục lại dung mạo như trước khi bị bỏng không.
Đương nhiên, bà ấy không phải là suy nghĩ nhất thời, cũng không phải là muốn xinh đẹp hơn, bà ấy làm vậy là vì Thẩm Tinh Yên…… cũng là vì……. Mặc Đình!
Đặc biệt là khi đọc được những thông tin về Hoa Văn Phụng ở bên ngoài, bà ta có điên không? Đối xử với Mặc Đình như vậy, Hoa Văn Phụng lại dám đối xử với con trai bà như vậy.
Trước kia, bà cho rằng Mặc Đình có người chăm sóc, bà cũng có gia đình mới, bà không muốn lại phá vỡ sự bình yên của hai gia đình, nhưng … bây giờ Hoa Văn Phụng đã bộc lộ rõ bản chất, bắt nạt Mặc Đình như thế này. Làm sao bà ấy có thể nhịn được?
Bị chính mẹ ruột phản bội!