Sau khi nghe xong lời của Đường Ninh, biết là Đường Ninh đang bao biện cho anh, cuối cùng Mặc Đình đắc ý cười, “Vậy? Em định làm gì?”
“Em nên biết, việc kiểu này bát kể là em nói gì hay làm gì đi nữa cũng không có ai tin đâu.”
“Họ chỉ tin rằng không có lửa thì làm sao có khói thôi!”
“Em đang dưỡng thai cho nên em mới bao dung, nhưng đều là vì chúng ta đang chờ bé con của chúng ta chào đời.”
Trên thực tế, hai vợ chồng đều biết chính xác ai là người đã tung tin sự việc này, nhưng Mặc Đình cũng sớm sẽ lên chức cha nên không muốn làm quá tuyệt tình để đứa bé sau này sẽ phải nghe những lời không hay.
Nếu không thì……
Anh chưa bao giờ biết nhịn là gì.
Hơn nữa, làm rõ chuyện này thật sự rất khó, dù có chứng minh bằng thủ đoạn thì người trong cuộc cũng chỉ là chiếu lệ, nhưng người đẳng sau vẫn nhân cơ hội ra làm trò cười.
Có thể dùng tới chiêu này…
Phải nói là tàn nhãn!
An Tử Hạo cũng nghe được tin tức từ khắp nơi, tuy rằng đối phương không nói tên, nhưng… Người đàn ông đơn thân có thể ra vào Khải Duyệt Đế Cảnh như thế này dường như cũng chỉ có một.
Người trong giới trực tiếp nói đạo diễn nào là “người thứ ba”, nhưng anh ấy hoàn toàn không có cách nào phản bác, dù sao nhiều người thảo luận chuyện này đều có thân phận bắt phàm, thậm chí vượt xa anh ấy.
Vì lý do này, việc đâu tiên An Tử Hạo làm là gọi cho Mặc Đình: “Tôi và Đường Ninh đều vô tội.”
*Tôi biết.” Mặc Đình dửng dưng đáp: “Tôi tin vợ tôi, tôi càng tin vào tình cảm của cô ấy dành cho tôi.”
“Và… chỉ có những kẻ mù trong giới mới có thể tin rằng cô ấy sẽ từ bỏ tôi quay qua chọn anh…”
An Tử Hạo: “…”
Cho dù lời nói của Mặc Đình có khó chịu như thế nào, lúc này, An Tử Hạo chỉ cần xác nhận thái độ của Mặc Đình là được rồi, tuy nhiên sau này gặp Đường Ninh, ít nhiều cũng sẽ có chút xáu hổ?
“Sao vậy cái mặt thối? Gặp rắc rối khó giải quyết à?”
Sau khi Thẳm Tinh Yên luyện công phu xong, cô ấy nhìn thấy An Tử Hạo ngắn người cầm điện thoại di động, vừa lau mồ hôi vừa hỏi An Tử Hạo.
An Tử Hạo muốn chôn chặt chuyện này trong lòng, nhưng anh ấy không có ai để dốc bầu tâm sự ngoại trừ Thẩm Tinh Yên, vì vậy anh ấy đã nói với Thẩm Tinh Yên toàn bộ vấn đề.
Nghe xong lời này, Thẳm Tinh Yên nhìn An Tử Hạo, không khỏi vỗ chân cười to: “Tên hỗn đản, anh cũng có ngày hôm nay.”
“Tôi nói ra là vì muốn có người chia sẻ gánh nặng, không phải vì muốn bị cô dùng làm trò cười.” Giọng điệu của An Tử Hạo trở nên nặng nề hơn một chút.
Kỳ thực, bản thân anh ấy đã đánh giá quá cao Thẩm Tinh Yên, tại sao lại nói ra để tự rước lấy nhục?
Một đứa trẻ mười chín tuổi tự cao tự đại, có thể đưa ra lời khuyên bổ ích nào?
Thấy anh ấy thực sự tức giận, Thảm Tinh Yên nhanh chóng vươn tay túm lấy anh ấy: “Đàn ông sao lại nhỏ mọn như vậy?”
“Có thể đối với cô là buồn cười, nhưng với tôi, đó là về danh tiếng của một người.”
“Được rồi, tôi hiểu rồi, tôi nhận sai được chưa?” Thẩm Tinh Yên vội vàng giơ tay đầu hàng: “Nhưng cũng phải nói, kẻ đứng sau vụ việc này thật sự là hung ác. Đây không phải rõ ràng là muốn khiến người ta ly hôn à?”
An Tử Hạo nhìn Thẩm Tinh Yên như thể đang nhìn một kẻ.
thiểu năng.
“Đừng nhìn tôi như thế. Kỳ thật ngày thường anh cũng không để ý tới, có thể bị người ta nhân cơ hội bắt gặp.”
Trên thực tế, Thẩm Tinh Yên đã nói đúng, có lẽ mắu chốt của vấn đề chính là bởi vì anh ấy đã quá tùy tiện với Đường Ninh.
“Cô biết an ủi người khác sao?”
“Làm sao có thể an ủi được? Tôi nói anh chính là lo lắng quá. Nếu đã là giả thì anh sợ cái gì? Đối phương thích nhìn thấy anh luống cuống như vậy. Đây không phải là đã hợp ý tên kia sao?” Thẩm Tinh Yên nhìn An Tử Hạo.