Xấu hỗổ và tức giận, đó là một loại vừa xấu hổ vừa tức giận, Hoa Văn Phụng đột nhiên bị cảm giác này bao phủ.
Hoa Văn Phụng nằm bắt động trên mặt đắt, chính cha Mặc là người tìm thấy bà ta suốt dọc đường khách sạn.
“Văn Phụng, tỉnh… tỉnh!”
“Lão Mặc, đưa em đi tìm Đường Ninh, đưa em đi tìm Đường Ninh!”
Hoa Văn Phụng ngắng đầu, hai mắt đỏ bừng.
“Được rồi, anh đưa em đi tìm Đường Ninh ngay!” Cha Mặc đưa Hoa Văn Phụng lên xe, hai người trực tiếp chạy về phía Khải Duyệt Đề Cảnh.
Nhưng mà, vào lúc này, tìm Đường Ninh có ích lợi gì?
Đương nhiên, Đường Ninh đã mong đợi khoảnh khắc như vậy từ lâu, vì vậy cô trực tiếp nói với Bạch Lệ Hoa: “Dì Bạch, một lát nữa, dì cứ ở trong phòng đừng ra ngoài dù có chuyện gì xảy ra.”
*Vì cái gì mà chuyện của buổi chiều bị phơi bày trên màn hình lớn trên quảng trường Hoàn Cầu?” Bạch Lệ Hoa nghiêng người dò hỏi: “Hoa Văn Phụng nhất định sẽ đến gây chuyện với cô vào lúc này, tôi không thể để cô một mình ở lại đó.”
“Không có việc gì.” Đường Ninh cười nhẹ: “Tôi sớm đã chuẩn bị kĩ càng rồi, không có khả năng bị bà ấy bắt dễ dàng thế đâu.”
“Cho dù như vậy, tôi cũng sẽ ở chỗ này, nhìn thấy cô mới yên tâm.” Bạch Lệ Hoa nhìn Đường Ninh bằng ánh mắt kiên định.
Đường Ninh nhìn đối phương, thấy rằng Bạch Lệ Hoa khát vọng muốn bảo vệ mình rất mãnh liệt, đó là mong muốn được bảo vệ mà cô không thể từ chối.
Vì vậy, cuối cùng Đường Ninh gật đầu: “Vậy thì đừng nói gì nữa, để tôi làm tất cả.”
“Mặc Đình đâu? Chẳng lẽ cậu ấy không biết Hoa Văn Phụng sẽ tới tìm cô gây chuyện hay sao?”
Đường Ninh chống cằm cười chỉ vào phòng làm việc trên lầu nói: “Anh ấy đang ở trên đó, anh ấy sẽ quay lại ngay sau khi sự việc xảy ra. Bây giờ đang xem bản hợp đồng trên đó.”
*Vậy thì tốt rồi.” Bạch Lệ Hoa yên tâm trong lòng.
Lúc này, giọng nói của Mặc Đình từ trong tòa nhà truyền đến: “Dì Bạch, ra mở cửa.”
Bạch Lệ Hoa có chút nghỉ hoặc, tưởng Hoa Văn Phụng đã đến Khải Duyệt đế cảnh, nhưng vừa mở cửa đã thấy Phương Dục cùng bốn vệ sĩ bước vào phòng khách, sau đó liền xoay người rời đi.
“Chờ một lát, Ninh muốn cái gì, thì nên giúp cô ấy có nó thay vì khiến cô ấy mệt mỏi.”
Hoa Văn Phụng và Đường Ninh xoẹt tia lửa điện, con trai là anh không thể có mặt ở đây, nhưng anh biết Đường Ninh muốn bộc lộ cơn tức. Vì vậy, tốt hơn hết anh nên tránh đi, vệ sĩ đương nhiên là ngăn không cho Hoa Văn Phụng dùng tay, dù sao vợ anh hiện tại đang mang thai, có tiếp xúc thân thể với người khác cũng không tiện.
“Hoa Văn Phụng đến đây để kiếm chuyện, không phải chồng của cô phải ra mặt bày tỏ lập trường sao?” Bạch Lệ Hoa có chút khó hiểu trước hành động của Mặc Đình.
“Anh ấy không xuất hiện, đó là thái độ của anh ấy, bởi vì anh ấy biết rằng trong lòng tôi nín nhịn cơn tức. Anh ấy ở đó, thì tôi không thể cảm thấy thoải mái.” Đường Ninh nói thẳng: *Dì Bạch, nếu như trên đời này, có người có thể hiểu được tâm hồn tôi, thì người đó là chồng tôi.”
“Anh ấy biết mọi thứ mà tôi muốn…”
*Ò.” Bạch Lệ Hoa vẫn chưa hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Đường Ninh, chỉ sau khi Hoa Văn Phụng xuất hiện, bà ấy mới có thể giải đáp nghi hoặc này.
Ngay sau đó, có tiếng gõ cửa vội vàng, đương nhiên Đường Ninh không muốn tự mình ra mở cửa, chỉ là những người trong phòng khách hơi kinh ngạc khi Hoa Văn Phụng cuống cuồng chạy vào nhà.
Bởi vì Hoa phu nhân dường như trong khoảnh khắc đã làm việc không phù hợp với địa vị của mình.
“Mẹ, sao mẹ không chỉnh đốn một chút mà một phát đã tới đây rồi?” Đường Ninh hỏi Hoa Văn Phụng với vẻ mặt bình thường.
“Đường Ninh! Cô còn giả vờ với tôi. Nếu không phải cô, bây giờ tôi đã không thân bại danh liệt.” Hoa Văn Phụng định bổ nhào vào trước mặt Đường Ninh, nhưng bị vệ sĩ ngăn lại ôi dù sao cũng là mẹ chồng của cô, vậy mà lại… lại dám làm chuyện này với tôi!”
“Đường Ninh! Chuyện bên ngoài kia, có phải là do cô làm hay không?” Cha Mặc bước tới đỡ Hoa Văn Phụng hỏi Đường Ninh.
“Đúng, là con.” Đường Ninh hỏi thẳng cha Mặc, giọng điệu bình tĩnh, bởi vì cô chưa bao giờ coi hai người này là đối thủ: “Nhưng thế thì sao2”