“Không thể nào.
từ này.
..” Đường Ninh vẫn kiên định lặp lại ba “Cô …” Cha Mặc không giận muốn vươn tay trực tiếp tát một cái, nhưng lại bị vệ sĩ ngăn lại.
Đường Ninh cười lạnh nhìn cha Mặc, sau đó cầm bản báo.
cáo lên kiên định nói với mọi người: “Vì sao con nói là không thể?”
“Bởi vì mẫu mà dì Bạch đưa cho cô hoàn toàn không phải của Mặc Đình. Bàn chải đánh răng đó là của chính dì Bạch. Trên dưới nhà họ Mặc, bao gồm cả máy vệ sĩ đều rõ ràng. Cô nói cho con biết, quan hệ huyết thống giữa hai người là 99.9% phải không?”
“Điều này có hơi nực cười rồi?”
Nghe xong Đường Ninh nói, cha Mặc và Hoa Văn Phụng kinh ngạc: “Chuyện …. chuyện này làm sao có thể?”
“Tại sao lại không thể? Đây chẳng qua là dì Bạch thấy cô cả ngày đến cửa tìm tôi gây chuyện, muốn cho cô một bài học, không ngờ cô lại có thể làm giả bản báo cáo giám định này.”
“Không … không phải như thế, tôi không có!” Hoa Văn Phung lần này không hề động tay chân, nhưng…..
Kết quả giám định ra, làm sao để giải thích đây?
“Không, nhất định là đồ hèn hạ cô ăn nói hồ đồ, mẫu này chính là của Hàn Mặc.”
“Tin hay không tùy cô, loại chuyện này kiểm tra lại là có thể rõ ràng, cô hà tất phải che giấu?” Đường Ninh trực tiếp giơ báo cáo, trả lại cho Hoa Văn Phụng, “Cô nói giám định này cô không làm giả, vậy …. số liệu trên báo cáo này, làm sao để giải thích đây?”
Hoa Văn Phụng đột nhiên mở to hai mắt, cơ thể lùi lại phía sau vài bước: “Tôi không có, tôi không có!”
“Sự thật đã ở trước mắt rồi. Nếu không có mờ ám trong lòng, sao lại giở thủ đoạn đến báo cáo thẳm định?”
“Đường Ninh, cô đừng ở đây hung hăng dọa người.” Cha Mặc thấy Hoa Văn Phụng bị ép, lập tức tiến lên bảo vệ, “Báo cáo thẩm định này không tính. Kiểm tra lại…”
Đường Ninh khẽ cười lạnh một tiếng, không nói gì, nhưng cha Mặc lại chuyển sự chú ý về phía ông cụ Mặc: “Cha, cha nói xem thế nào? Chẳng lẽ cha lại nhìn người phụ nữ này ức hiếp con dâu?”
“Cha bây giờ muốn biết, tại sao Hoa Văn Phụng lại giỏ trò trên báo cáo thẩm định DNA?” Ông cụ Mặc trực tiếp hỏi Hoa Văn Phụng.
“Cha, cha không thể chỉ nghe lời từ một phía của Đường Ninh liền chọn tin cô ta mà không tin con dâu của cha 2”
Cha Mặc tức giận: “Cha, con là con trai của cha, không lẽ cha vì người ngoài mà xích mích trở thành kẻ thù?”
“Nhưng so với Hoa Văn Phụng, ta thực sự tin tưởng Đường Ninh hơn.” Ông cụ Mặc nhún vai vô tội.
“Đủ rồi!” Ông cụ Mặc đột nhiên lên tiếng, cuối cùng cũng khiến mọi người yên tĩnh.
Sau đó, ông cụ Mặc đứng dậy, đi đến trước vợ chồng cha Mặc và nói: “Ta đã rất mắt mặt khi nhìn thấy hai đứa. Làm gì có ai nghe một câu nói tức giận liền đi làm kiểm định DNA? Nếu như truyền thông biết, các người không phải là muốn mọi người đều cho rằng, Hàn Mặc vẫn còn một thân thế khác sao?”
“Chuyện quảng trường toàn cầu, chúng ta tạm không nhắc đến…”
“Thân là trưởng bối, hãm hại, tàn độc, tính toán để oan cho con dâu vẫn chưa đủ, cho dù là cầm thú cắn con của mình cũng không đi đổi trắng thành đen? Chẳng lẽ hai người đến cầm thú cũng không bằng?” Ông cụ Mặc nghiêm nghị hỏi hai người đang đứng trong phòng khách.
“Đừng cho rằng Mặc Đình là con của các người, thì phải nghe theo ý của các người, vậy các người là con của cha, cha không phải cũng có thể ra lệnh cho các con làm bất cứ điều gì sao?”
“Nếu như phải, vậy ta bảo các con lập tức ly hôn đi, khiến Hoa Văn Phụng lập tức cút khỏi tầm nhìn của cha, con cảm thầy thế nào?”
Cha Mặc kinh ngạc nhìn ông cụ Mặc.
“Hôm nay tôi không động tay, cũng không muốn đánh các người, làm việc gì cũng không tốt đẹp vẫn còn mặt mũi ở đây gây rắc rôi.”
“Cô có tư cách gì để gây chuyện? Cô có tư cách gì ầm ï với người trong nhà?”