Amnie khựng lại một chút, có chút kinh ngạc: “Anh An, anh có ý gì? Chuyện này không phải tôi làm……: *Ngoài cô ra chẳng lẽ lại còn có người thứ tư trong cái nhà này có thể chụp được ảnh tôi và Thảm Tinh Yên rõ nét như vậy sao?”
*Anh An, thật sự không phải tôi. Nếu là tôi, tôi đã bỏ đi rồi.
Làm sao còn đợi anh bắt được? Thật sự không phải tôi……” Vẻ mặt của Annie trông rất chân thành và vô tội.
Dáng vẻ co rút lại càng khiến An Tử Hạo băn khoăn chẳng lẽ căn nhà này có ma thật.
Sau đó, An Tử Hạo hát cổ tay Annie ra, nhưng lạnh lùng cảnh cáo: “Nếu để tôi biết cô đâm sau lưng chúng tôi, thì hôm nay cô đối xử với Thẳm Tinh Yên như thế nào, tôi sẽ đối xử với cô y như thế.”
Đôi mắt Annie ngắn lệ, như thể cô ta đang hoảng sợ, cô ta trốn sang một bên, nhưng vào lúc này, Thẩm Tinh Yên bước ra khỏi phòng, nhìn hai người họ và hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
An Tử Hạo liếc nhìn Thẩm Tinh Yên, không nói gì thêm nữa, chỉ cầm áo khoác trên ghế sô pha lên, vừa đi vừa nói với Thẩm Tinh Yên: “Hôm nay tốt nhất không nên ra ngoài.”
“Rốt cuộc là điều gì đang xảy ra vậy?”
An Tử Hạo không trả lời, bóng dáng cũng đã đi xa.
Thẩm Tinh Yên ngơ ngác, không hiểu ra làm sao, Annie ra hiệu cho cô ấy nhanh chóng xem điện thoại. Tất nhiên, khi Thẩm Tinh Yên cầm điện thoại lên, cô ta cũng giải thích: “Thực sự không phải tôi, trừ khi tôi không muốn sống nữa.”
Thẩm Tinh Yên trừng mắt nhìn Annie rồi không nói thêm lời nào, khi xem xong tin tức mới nghiêm túc hỏi Annie: “Cô nói xem, vụ bê bối này sẽ không khiến An Tử Hạo thân bại danh liệt đấy chứ?”
Annie lắc đầu, ý là cô ấy cũng không biết hậu quả thế nào.
“Vậy thì câu hỏi này, tôi nghĩ cô có thể trả lời tôi, đó là……
ai đã chụp những bức ảnh này? Chúng đã lan truyền như thế nào?”
*Tôi thật sự không biết.”
“Được thôi, tôi biết cô giỏi giả vờ ngây thơ, nên để tôi nói thế này, vì không phải cô, vậy nên cô đứng ra làm chứng giúp An Tử Hạo là lẽ đương nhiên nên làm đúng không?”
Khuôn mặt của Annie khó coi một cách lạ thường. Sau vài giây, cô ta trả lời: “Đêm qua, cô bị sốt và tôi cũng nôn rất nhiều, vì vậy tôi đã gọi cho anh An, nhưng trước khi anh ấy đến, tôi đã vào phòng ngủ rồi. Tôi thậm chí không biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người. Cô bảo tôi làm chứng thế nào đây?”
Thẩm Tỉnh Yên nhìn thẳng vào Annie, như thể đang cố gắng nhìn thấu cô ta.
Tuy nhiên, cô thực sự không thể đoán được người phụ nữ này đang nghĩ gì.
*Nếu để tôi phát hiện ra chính là cô, vậy thì cùng nhau chờ chết đi.”
Sau khi nói xong, Thẩm Tinh Yên quay đầu lại muốn đi ra ngoài xem tình hình thế nào, nhưng chung cư đã bị vây kín.
Nhưng An Tử Hạo ra ngoài bằng cách nào mà thần không biết quỷ không hay vậy?
“Tôi sẵn sàng làm chứng cho anh An.” Cũng là để chứng minh sự vô tội của tôi, và cũng vì để giúp đỡ An Tử Hạo.
Một lúc sau, Annie nói với Thẩm Tinh Yên: “Tôi sẵn sàng làm chứng cho anh áy, vốn dĩ giữa cô và anh ấy không có gì xảy ra. Tôi phải chứng minh sự trong sạch cho hai người và cũng là cho tôi.”
Lại có một người muốn chứng minh mình trong sạch……
“Là cô tự nói đấy nhé, tất cả đợi An Tử Hạo sắp xếp.”
Thẩm Tinh Yên nói với Annie.
Annie gật đầu và nhanh chóng trở về phòng để trấn an tâm trạng.
Nhưng, về việc thay An Tử Hạo sửa sai?
Hừm, đến lúc đó cho các người đẹp mặt.
Thẩm Tinh Yên biết rằng Annie không đáng tin, cho nên đã gọi điện tới Khải Duyệt Đề Cảnh kể cho Đường Ninh nghe từ đầu đến cuối tình hình tối qua.