“Chỉ để lật đổ Matt? Em không hiểu cậu ấy nghĩ gì nữa.”
“Nếu không thể bảo vệ người mình quan tâm, thì cậu ấy là một cái vỏ vô giá trị. An Tử Hạo có thể vùng tiền như rác vì Thẩm Tinh Yên. Đây là trách nhiệm và lòng dũng cảm của cậu ấy với tư cách là một người đàn ông.” Mặc Đình cởi áo khoác, rồi nhìn Đường Ninh nghiêm túc nói: “Kế hoạch của cậu ấy là trọng tình trọng nghĩa.”
“Tinh Yên biết, có nhiều đau khổ lắm phải không?” Đường Ninh không khỏi thở dài, sau đó, Đường Ninh đưa tay ôm cổ Mặc Đình hỏi: “Vì chuyện của Tinh Yên đã đến giai đoạn kết thúc, chuyện của Hoa Văn Phụng cũng nên giải quyết sao? Có chuyện gì vậy? Còn muốn cho bà ấy tự lừa dối đắc ý bao lâu?”
“Chỉ cần em nghĩ đến dì Bạch sống như vậy mười chín năm, trong lòng em không khỏi… khó chịu.”
“Đợi sau khi sinh đi.” Mặc Đình vuốt ve bụng dưới của Đường Ninh, nhắm mắt lại cảm nhận được tinh tế huyết mạch: “Anh không muốn em gặp phải nguy hiểm.”
Đường Ninh cũng nhìn xuống bụng dưới của mình, chỉ cần nghĩ đến đứa bé này, trên người là huyết mạch của hai người, cô liền cảm thấy cảm giác đó thật khó tin.
“Ninh… hai ngày nữa, anh đi công tác, lúc đó, em nhờ dì Bạch thu dọn đồ đạc, anh sẽ mang em đi cùng.”
“Đi đâu?” Đường Ninh hỏi.
“Cơ sở điện ảnh và truyền hình mới được xây dựng của Hải Thụy.” Mặc Đình trả lời: “Đây là Hải Thụy cũ. Khi anh không có đến trường quay, anh đã tự mình phá vỡ quy tắc.”
“Em mang đứa bé, rất bắt tiện, còn có thể kéo anh về sau.
Bây giờ có dì Bạch ở nhà, đừng lo lắng.” Đường Ninh nghĩ tới cảnh sẽ đi tàu xe mệt nhọc liền chịu không nổi, cho dù cô muốn ở cùng Mặc Đình, cũng không thể bốc đồng không để ý đến đứa bé trong bụng: “Chỉ là ngủ một đêm thôi, anh sẽ về nhà đúng không?”
Mặc Đình nhìn Đường Ninh, hôn nhẹ lên trán cô: “
Mặc dù không đúng lắm, anh ấy phải làm thời gian biến đổi được.
Đoàn phim “Sinh vật khổng lồ”, giữa rừng núi.
Để nhanh chóng làm quen trước ống kính, đạt được tiêu chuẩn của Lâm Thanh, Thẳm Tinh Yên từ sáng đến tối dùng toàn bộ thời gian của mình trốn vào một nơi không có người, khổ luyện kỹ thuật diễn xuất.
Mặc dù trong lòng cô ấy cho rằng kiếp này vị trí phù hợp với bản thân nhát vẫn là một diễn viên đóng thé.
Nhưng vì muốn có khả năng bảo vệ người khác, cô ấy đã tìm thấy động lực để quay trở lại đối diện với ống kính.
Cho nên buổi sáng cô ấy là người đến đoàn phim sớm nhất, buồi tối lại là người ngủ muộn nhất, không thể không kể tới việc vì biết một chút y thuật, Thẩm Tinh Yên rất nhanh đã tạo ra một thế giới riêng ở đoàn phim, dù là đạo diễn hay nhân viên trong đoàn nếu đau lưng, đau chân đều tìm cô ấy xoa bóp cho một lát.
Đến tối, Thảm Tinh Yên ngồi trên ghế và đọc kịch bản trong khi chờ tới cảnh quay của mình, vì núi rừng lạnh giá và cảnh quay đêm kéo dài nên đoàn phim không thể trở về khách sạn. Vì vậy khi Lâm Thanh quay xong nhìn thấy Thẳm Tinh Yên co ro trên ghé, lập tức cầm lấy chiếc chăn mỏng từ trên tay trợ lý, đi tới phía sau Thẩm Tinh Yên để đắp lên người cô.
Thẩm Tinh Yên quay đầu nhìn Lâm Thanh, cười với Lâm Thanh và nói: “Cám ơn anh Thanh.”
“Em đúng là biết bày trò, diễn hỏng hết lần này đến lần khác liền tìm cách láy lòng đạo diễn, chả trách phim trường không nghe thất tiếng đạo diễn mắng mỏ.” Lâm Thanh nhìn quần áo và chăn trên người đạo diễn rõ ràng đều là đồ của Thẩm Tinh Yên: “Nếu nói về kỹ thuật diễn xuất không biết em kém Đường Ninh bao nhiêu lần, nhưng về chăm sóc người khác thì đến thư ký trường quay cô cũng dỗ cho ngoan ngoãn phục tùng, đây cũng là một khả năng chăng?”
Thẩm Tinh Yên có chút chột dạ……
“Anh Thanh……”
“Thực ra em không cần ngày nào cũng luyện tập trước gương, dành thời gian làm việc cho tôi, em chỉ cần diễn đúng bản chất con người em là được.” Lâm Thanh đưa tay ra ngăn cản Thẩm Tinh Yên nói tiếp bởi vì trước khi Thẩm Tinh Yên đến casting anh ấy đã chú ý xem qua hồ sơ của Thảm Tinh Yên. Đương nhiên lý do khiến anh không ngần ngại chọn Thẩm Tinh Yên cũng là vì vai diễn này đối với người khác mà nói còn phải cân nhắc, nhưng đối với Thẩm Tinh Yên thì việc này là không cần.
“Khà khà, cám ơn anh Thanh.”
“Thật kỳ lạ, em thích bày trò, cũng thích đầu cơ trục lợi, đó là loại người tôi ghét nhát, nhưng tôi lại không ghét nồi em, đúng như tôi nói đó đây cũng là một khả năng, cố gắng lên.” Nói xong, Lâm Thanh vỗ vai Thẩm Tinh Yên sau đó quay người rời đi.
Thẩm Tinh Yên ôm chăn nhảy khỏi ghế phấn khích vì lời khẳng định của Lâm Thanh.
Cả đoàn làm phim nhìn cô ấy một cách khó hiểu vì tiếng reo hò của cô, trong đó bao gồm cả…… An Tử Hạo đã đứng cách cô ây không xa từ lâu.