Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 864: Chương 864: Chương 812






Trong khi đưa Đường Ninh xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm, Lục Triệt trả lời: “Nghệ sĩ mà công ty mới ký hợp đồng.”

“Chính là vũ khí bí mật gì đó hả?”

Lục Triệt hết sức ngạc nhiên, sau đó gật đầu: “Tin tức của phu nhân quả nhiên rất nhanh. Người nghệ sĩ này quả thực rất tài năng, vừa đoạt giải Biên kịch quốc tế……”

Vừa đi vừa nói, hai người đã đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, nhưng khi Đường Ninh bước vào trong xe, một giọng nói tự tin đột nhiên vang lên phía sau: “Thật vinh dự khi được một người tiếng tăm lừng lẫy như Đường Ninh hỏi thăm.”

Đường Ninh quay người lại, liền nhìn thấy một người phụ nữ có mái tóc dài gợn sóng mặc áo khoác màu đen trông rất ngỗ ngược đang đứng phía sau họ.

Suy cho cùng đã là nghệ sĩ của Hải Thuy, khía cạnh nào cũng có nét hấp dẫn riêng.

Đường Ninh không nói lời nào, hay có thể nói là cô không thích người khác tự làm quen kiểu đó.

Đương nhiên, đối phương cũng vô cùng thích thú nhìn Đường Ninh, một lúc sau mới nói với Đường Ninh: “Nhưng phải nói, cô thật sự đã già rồi. Sau khi sinh con, có phải cô chỉ có thể chụp quảng cáo cho sữa bột thôi không?”

*Tống Hân!”

“Tôi nghe vài người quen từ công ty quảng cáo sữa bột nói, chị cảm thấy vui mừng vì chị được đề cử đầu tiên, và chị có thể nhận được phí đại diện phát ngôn rất cao.” Tống Hân hoàn toàn không để ý tới lời cảnh cáo của Lục Triệt, sờ sờ cằm, tiếp tục nói với Đường Ninh: “Về phần diễn xuất… sớm thôi, chị chỉ có thể diễn vai người mẹ, làm sao đây? Trong đầu tôi đã hiện lên hình tượng chị cuốn tóc và dạy con gái.”

“Tôi biết, Đường Ninh nỗi tiếng là người tính tình tốt, hôm nay tôi nói với chị vài câu thực lòng, tôi nghĩ, chị sẽ không xuống tay đối phó với tôi phải không?”

“Chúng ta có từng gặp nhau sao?” Đường Ninh rất không hiểu, đột nhiên nhận được sự khiêu khích, là vì sao?

*No, chúng ta trước đây chưa từng gặp nhau.” Tống Hân nhún vai trả lời: “Chỉ là tôi đang quen đứng thứ nhất, đến Hải Thuy cũng sẽ không làm thứ 2, cũng coi như cho chị một mũi tiêm dự phòng.”

*Tống Hân, phu nhân nhà chúng tôi đã vào nghề được 10 năm rồ ô chỉ là một người mới.”

“Vào nghề 10 năm vẫn còn gây khó dễ cho người mới diễn xuất tốt nhát sao?” Tống Hân cười thành tiếng, lập tức giơ tay ra hiệu với hai người: “Mau về nhà đi, ôm cái bụng gần 8 tháng rồi, tôi nhìn cũng thấy khó chịu. Mặc dù chị là vợ của Mặc Tổng, lấy đi được thứ tốt đẹp nhất, đó là điều đương nhiên, nhưng tôi sẽ dựa vào năng lực của mình, nhanh chóng vượt qua chị.”

Lục Triệt có chút nóng lòng nhìn Đường Ninh, dường như sợ cô lo lắng, nhưng, vẻ mặt Đường Ninh bình tĩnh nói với Lục Triệt, cô ấy cho dù tức giận, cũng không viết lên khuôn mặt.

“Nhớ lấy lời cô nói hôm nay…”



là một người phụ nữ thú vị, đáng tiếc thật….. cũng sắp sinh con rồi.”

*Phu nhân, cô đừng để ý đến Tống Hân, cô ta quả thực là có tài, nhưng cũng quá đáng, không coi ai ra gì?”

“Tương lai đều là thế giới của người trẻ tuổi, cô ấy nói cũng không sai chút nào, tôi quả thực không còn trẻ nữa rồi.” Đường Ninh than thở nói.

“Nhưng cô mới hai mươi bảy.”

Hai mươi bảy, đã là cái tuổi không dám chơi đùa với thứ gì nữa rồi, đặc biệt là khi cô ấy gả cho Mặc Đình, bây giờ lại có con nhỏ, làng giải trí, đấu đá, bất giác, đã biến thành vũ khí trong tay cô để bảo vệ những người bên cạnh, cô đã không còn hưởng thụ kiểu vinh hoa hào nhoáng đó nữa.

*Bên ngoài thật sự có quảng cáo sữa bột tìm tôi quay sao?” Kỳ thực Đường Ninh cũng có chút ít nhiều để ý lời nói của Tống Hân, gi đây là căn bệnh chôn sâu trong lòng phụ nữ, cho dù cô ấy có giấu thế nào đi nữa, chỉ cần một đâm sẽ liền đau, bởi vì thời gian không thể đảo ngược.

“Không có…” Lục Triệt dứt khoát đáp.

Đường Ninh cười nhẹ một tiếng, bởi vì Lục Triệt vốn không phải là người giỏi nói dối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.