Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 1017: Chương 1017: Chương 815






Khi Phương Duyệt nghe những lời của Phương Dục, cô bé ngay lập tức bật khóc: “Mẹ vì muốn cứu con mới trở nên như thế này, bởi vì mẹ muốn cứu con.”

Hoắc Thanh Thanh có lẽ bị tiếng khóc đánh thức, mở mắt ra nhìn trần nhà tuyết trắng, hồi lâu sau, cô ấy mới nhớ tới chuyện tối hôm qua.

“Tiểu Duyệt…”

“Mẹ, con đây ạ.” Phương Duyệt chạy đến ngay lập tức.

Khi Hoắc Thanh Thanh thấy Phương Duyệt không sao, cô ấy mới buông lòng.

Đường Ninh lập tức đi tới chỗ Hoắc Thanh Thanh, nhìn cô ấy, nói thẳng với cô ấy: “Có lẽ… Hiện tại sẽ không đi catwalk được, trên chân sẽ có vài vêt sẹo.”

“Vậy…” Hoắc Thanh Thanh không có biểu cảm gì trên mặt, nhưng Đường Ninh có thể nghe thấy giọng nói đau lòng của cô ấy, mặc dù cái bảo không muốn đi, không làm người mẫu nữa, nhưng khi cô ấy thực sự không cần đi, cô ấy cảm thấy mất mát và không cam lòng, gần như khiến cô ấy choáng ngợp.

“Thanh Thanh.” Phương Dục cũng bước tới, nắm tay cô ấy: “Anh sẽ không bỏ cuộc.”

“Quên đi, Tiểu Duyệt không sao, em không sao, Đường Ninh, cậu mau về đi, lỡ bị bệnh truyền nhiễm thì sao?

Đừng đùa nữa.” Hoắc Thanh Thanh có gắng xua đuổi đám người trong phòng bệnh: “Đi đi, đừng làm cho tớ cảm thấy khó chịu hơn.”

Đường Ninh gật đầu, biết cô ấy muốn cho mình không gian riêng nên không kiên trì nữa, nhưng trên đường trở Hoắc Thanh Thanh có lẽ bị tiếng khóc đánh thức, mở mắt ra nhìn trần nhà tuyết trắng, hồi lâu sau, cô ấy mới nhớ tới chuyện tối hôm qua.

“Tiểu Duyệt “Mẹ, con đây ạ.” Phương Duyệt chạy đến ngay lập tức.

Khi Hoắc Thanh Thanh thấy Phương Duyệt không sao, cô ấy mới buông lòng.

Đường Ninh lập tức đi tới chỗ Hoắc Thanh Thanh, nhìn cô ấy, nói thẳng với cô ấy: “Có lẽ… Hiện tại sẽ không đi catwalk được, trên chân sẽ có vài vết sẹo.”

“Vậy…” Hoắc Thanh Thanh không có biểu cảm gì trên mặt, nhưng Đường Ninh có thể nghe thấy giọng nói đau lòng của cô ấy, mặc dù cái bảo không muốn đi, không làm người mẫu nữa, nhưng khi cô ấy thực sự không cần đi, cô ấy cảm thấy mất mát và không cam lòng, gần như khiến cô ấy choáng ngợp.



Thực ra, Đường Ninh còn có một thứ tình cảm khác ngoài lo lắng, đó chính là sự vô thường của cuộc sống!

Rõ ràng là mới gọi điện vào đêm qua, nhưng hôm nay…

Hơn nữa, cho dù Phương Dục và Hải Thụy có giúp đỡ Hoắc Thanh Thanh bao nhiêu đi chăng nữa thì bị thương cũng có nghĩa là đã mắt hết cơ hội thăng tiền, hàng ngày vẫn có người ra ra vào vào cái giới này, khi Hoắc Thanh Thanh bình phục thì ai chịu nhớ ai?

“Đình, Thanh Thanh là một người kiêu ngạo như vậy. Phải bằng mọi cách lưu lại đường lui cho cô ấy.”

Mặc Đình không nói gì, chỉ ôm lấy vai Đường Ninh để cô dựa vào vai mình.

Chiều nắng, nhà họ Tống.

Tống Hân vừa đứng dậy liền thấy người đại diện đang đợi cô ta trong phòng khách.

“Mọi chuyện đã an bài thỏa đáng, rất đặc sắc.” Người đại diện này không phải người của Hải Thụy mà là Tống Hân đưa đến. Hai người đã rất thân thiết từ khi còn là sinh viên, vì vậy sau khi Tống Hân ra mắt, cô ta đã theo Tống Hân cùng nhau bước vào làng giải trí..

“Tôi thực sự đánh giá Đường Ninh quá cao.” Tống Hân ngồi xuống ghế sô pha với mái tóc rồi: “Thật ra không khó để chèn ép bọn họ đến chết.”

“Hoắc Thanh Thanh rất dễ đối phó. Không ai biết rằng lý do con chó sẽ vồ con gái cô ta là vì con gái cô ta có giấu một chiếc xương nhỏ ẩn trong người. Nhưng còn Đường Ninh thì sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.