Lần này, Đường Ninh suýt chút nữa đã sảy thai, làm hại đứa nhỏ, bản chất có thể so sánh với Đường Huyên, lại càng không thể tha thứ.
Vì là điểm mắu chốt, nếu chạm vào, tất nhiên sẽ phải trả giá.
Cô muốn lấy tất cả mọi thứ của Hoa Văn Phụng!
*Có phải tốt hơn không?” Mặc Đình thấy Đường Ninh vẫn còn thiếu khí lực, anh tự trách mình: “Nếu như xảy ra chuyện với em và con, anh… anh không biết mình có thẻ làm gì.”
“Em không sao.” Đường Ninh nhanh chóng giải thích với Mặc Đình: “Em thực sự không sao, đứa bé sẽ ổn thôi.”
Mặc Đình không nói lời nào, anh chỉ ôm chặt Đường Ninh, trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn, sau một hồi im lặng, anh nói với Đường Ninh: “Nếu em biết sinh con sẽ khiến anh đau khổ như vậy, anh thà không cần.”
“Nói bậy bạ gì đấy? Đây là giai đoạn mà người phụ nữ nào cũng sẽ trải qua. Em đã may mắn hơn những người phụ nữ khác, vì đã có anh ở bên cạnh em. Đôi khi, em nghĩ rằng anh đã vất vả hơn em.” Nói xong, Đường Ninh vỗ vỗ vị trí bên cạnh, để Mặc Đình nằm xuống: “Em thật là lóa mắt, anh đã mãn nguyện rồi.”
“Chúng ta sẽ nói chuyện bên ngoài vào ngày mai. Bây giò, anh nghỉ ngơi với em, anh đã rất mệt mỏi rồi.”
Mà Bạch Lệ Hoa còn chưa có động tĩnh, bản thân Hoa Văn Phụng, ngược lại vạch trần sự việc ra, chê trách thiên hạ to lớn, nói rằng đây là thế kỷ 21, sẽ có người xông ra thừa nhận quan hệ.
Hoa Văn Phụng đến tìm phóng viên khóc rống lên, trước tiên thừa nhận bà ta trước đây đã sai, không nên nhắm vào Đường Ninh ở khắp mọi nơi, sau đó, bà ta gợi lên những gì bà ta muốn truyền đạt với phóng viên, cái kia chính là, có người nói rằng bà ta là căn bản không phải mẹ ruột của Mặc Đình, mẹ của Mặc Đình là người khác.
Trong xã hội ngày nay, hầu như không thể giả làm một người nào đó, bây giờ y học đã rất tiên tiến, nhiều thứ chỉ cần chúng được đi phân định, sẽ sớm được phơi bày.
Vậy tại sao Bạch Lệ Hoa cuối cùng lại nói như vậy?
Mọi thứ đang trở nên rắc rồi. Rất có thể Hoa Văn Phụng đang dựa vào bề mặt hoàn hảo của bà ta và DNA đã kiểm tra ra căn bản không khác nhau.
Bà ta muốn chiếm tổ của chim ác, bà ta muốn chiếm lấy chồng của Bạch Lệ Hoa và tận hưởng tất cả những gì đáng lẽ thuộc về Bạch Lệ Hoa!
Để chứng minh sự vô tội của mình, Hoa Văn Phụng thậm chí đã tổ chức một cuộc họp báo để làm rõ tất cả sự thật để đối mặt với nó.
Nói là đường đường chính chính, điều này lại khiến cha Mặc lại bị lừa, nếu không phải bị oan, Hoa Văn Phụng làm làm sao dám nói rõ mọi chuyện trước mặt nhiều người như vậy? Vì vậy, những nghi ngờ ban đầu của ông đã bị đánh lừa bởi thủ đoạn nhỏ của Hoa Văn Phụng. Ông lại một lần nữa chọn tin tưởng vào Hoa Văn Phụng.
Nhìn thấy Hoa Văn Phụng khiêu khích, Bạch Lệ Hoa lần này không có e ngại.
Hoa Văn Phụng đã hung ác đến mức mượn tay bà làm Đường Ninh bị thương, chẳng lẽ bà ấy tiếp tục để vậy không lên tiếng sao?
Cho dù sau này Mặc Đình có trách móc thì bà cũng không quan tâm đến chuyện đó, chuyện đáng lo, sau khi chuyện xong xuôi, bà sẽ tìm một nơi không ai ở, cô độc sống quãng đời còn lại, sẽ không bao giờ làm phiền đến Đường Ninh và Mặc Đình một lần nữa.
Lại là họp báo, dù sao mỗi lần đều xảy ra chuyện quan trọng, Hoa Văn Phụng đều thích sử dụng phương tiện truyền thông, hiển nhiên bà ta chưa bao giờ có thể giở trò trong giới giải trí, dù chỉ là một người nhỏ bé.
“Dì Bạch, vào đi.” Đường Ninh đã biết kế hoạch công khai mọi chuyện của Bạch Lệ Hoa, đương nhiên, thân phận của bà ấy không cần giấu nữa.
Bạch Lệ Hoa biết rõ Đường Ninh sẽ nói gì, bà ấy thậm chí đã chuẩn bị cảm giác bị ghét bỏ, nhưng…
Sau khi vào phòng bệnh, Đường Ninh cười an ủi bà: “Tôi và Đình sẽ giúp dì, giúp dì lấy được tất cả những gì thuộc về mình, đồng thời giúp dì báo thủ lần này.”