Bạch Lệ Hoa sững sờ, nhìn Mặc Đình ở bên cạnh, nước mắt liền trào ra, vì thế trực tiếp tới bên cạnh Mặc Đình, nằm ở trên vai anh khóc lóc thảm thiết: “Là mẹ vô dụng, ngay cả thân phận của chính mình cũng không giữ được, lại còn để cho các con gánh chịu những rắc rối của mẹ.”
Mặc Đình không nói lời nào, cũng không biết nên nói gì để an ủi, rốt cuộc thì sau bao nhiêu năm xa cách, anh cũng không thể nói ra tình cảm sâu nặng mà mình phải nói đến.
Tuy nhiên, anh ta đã vươn tay ra và ôm lấy Bạch Lệ Hoa để thể hiện sự an ủi của mình.
“Các con… không chê bản mặt của mẹ sao?”
“Thực ra, chúng con đã biết từ lâu, nên đó là lý do tại sao lại che chở Tinh Yên như vậy.” Đường Ninh giải thích bằng cách gõ vào mu bàn tay của Bạch Lệ Hoa.
Bạch Lệ Hoa sững sờ vài giây, cuối cùng gật đầu dở khóc dở cười: “Hai người các con thật thông minh? Mẹ nghĩ là không nên lừa gạt các con, nhưng là mặt của mẹ…”
“Mẹ… Đình và con không có kiểu phù phiếm không chính đáng như vậy.” Đường Ninh nhẹ nhàng đáp: “Mẹ yên tâm đi nhá?”
“Các con cũng yên tâm, mẹ sẽ lấy lại tắt cả những gì thuộc về mẹ…”
Tuy nhiên, Hoa Văn Phụng không dễ đối phó như vậy!
Thẩm Tinh Yên, đang quay phim trong rừng, ngay lập tức bật dậy khỏi ghế sau khi xem tin tức, thảo nào những ánh mắt xung quanh cô áy rất kỳ lạ vào ngày hôm nay, hóa ra là những người khác đã đến ức hiếp trước cửa nhà rồi.
Sự thật là như thế nào, bây giờ cô không thể hiểu ra được, nhưng cô không thể để mẹ mình bị bắt nạt.
Vì vậy cô trực tiếp xin phép đạo diễn: “Đạo diễn, anh cũng nhìn thấy…”
“Nhưng là, cô là nữ chính, lúc nào cũng NG. Lần này còn muốn xin nghỉ phép. Cho dù tôi muốn dàn xếp thì cũng không tìm được lý do. Hơn nữa, cô trở về thì cũng có tác dụng gì đâu?”
Đạo diễn khó xử nói.
Lâm Thanh cách đó không xa, Thẩm Tinh Yên lập tức nhìn sang cầu cứu, Lâm Thanh lắc đầu gọi cô đến bên cạnh nói: “Đoàn phim không thể đợi em bắt cứ lúc nào, em đã vào được rồi, em phải biết cách tuân thủ các quy tắc.”
“Nhưng mẹ em…”
“Cho cô ấy nghỉ phép.” Giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng hai người trực tiếp khiến mọi người kinh ngạc: “Tôi hứa, chỉ có hai ngày, cô ấy sẽ không làm chậm tiến độ của đoàn phim.”
Đạo diễn cùng Lâm Thanh cùng nhau nhìn về phía An Tử Hạo, Lâm Thanh không lên tiếng nữa, đạo diễn lúng túng: “Tử Hạo, anh cũng biết…”
“Nếu có vấn đề gì, tôi chịu trách nhiệm.” An Tử Hạo trực tiếp trần an đạo diễn: “Chỉ có hai ngày, cô ấy sẽ nỗ lực gấp bội khi trở lại.”
“Tình hình kinh tế gần đây của anh thực sự có thể cho.
phép anh chấp nhận rủi ro lớn như vậy?”
“Đạo diễn, nếu Thẩm Tinh Yên thực sự là em gái của Mặc Đình, tôi nghĩ tốt hơn là anh nên để lại một phần để so sánh.”
An Tử Hạo không muốn cho Thẩm Tinh Yên biết tình hình tài chính của mình, vì vậy anh chỉ có thể dùng Hải Thụy để uy hiếp đạo diễn.
Đạo diễn suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu: “Anh đã nói, nếu có chuyện gì, anh chịu trách nhiệm.”
“Những gì tôi nói, tắt cả mọi người có mặt đều có thể làm chứng.” Nói xong, An Tử Hạo lập tức ra hiệu với Thẩm Tinh Yên: “Cô còn không định thay quần áo sao?”
Thẩm Tinh Yên liếc anh một cái cảm kích, xoay người chạy nhanh vào phòng thay đồ, lúc này Lâm Thanh bước đến bên cạnh An Tử Hạo rồi nói nhỏ với anh: “Anh như vậy sẽ chiều hư cô ấy mắt.”
“Trách nhiệm và nghiêm khắc của một sư phụ là đủ rồi.
Tôi sẽ làm điều gì đó để cô ấy hạnh phúc.”
Sau khi Lâm Thanh nghe An Tử Hạo trả lời, nở nụ cười đây ẩn ý: “Cho dù cô ấy thật sự là em gái của Mặc Đình, cô ấy cũng không phải là đồ ăn của tôi, anh cứ yên tâm.”
“Tôi có lòng tin ở anh, nhưng tôi không có lòng tin với cô ấy.” An Tử Hạo thờ ơ đáp: “Dù sao cô ấy không có đầu óc và không có đạo đức!”