Dù sao, Hoa Văn Phụng đã chiếm dụng thân phận của bà Tên đã được thay đổi, tính cách đã được thay đổi, và câu nói có thể giải thích cho tất cả mọi chuyện đó là mắt trí nhớ, Hoa Văn Phụng thực sự đã giả mạo một cách vô cùng thoải mái.
Đường Ninh nghe Bạch Lệ Hoa nói xong, liền nhẹ nhàng vỗ về động viên: “Mẹ, sinh đôi giống hệt nhau vẫn có thể tìm ra sự khác biệt.”
Người từng chết đi sống lại……da đã bị mất đi một lớp, Đường Ninh nghĩ trong lòng, lần này còn tùy Mặc Đình muốn làm đến mức nào.
Tin tức rất nóng, dù sao cũng là một tin tức mới lạ, lại là chuyện xảy ra trong làng giải trí, các phóng viên đang rất nóng lòng chờ đợi, chỉ chờ họp báo mau mau bắt đầu.
Lúc này Hoa Văn Phụng rất tự tin, bởi vì bà ta biết rõ sức mạnh của gen, vả lại Bạch Lệ Hoa vẫn không có gì, quan trọng nhất là đến khuôn mặt để nhận biết bà ấy cũng không có, chỉ có vết sẹo lở loét.
Nếu như năm đó bà ta không suy tính kỹ càng, e rằng đến lúc này Bạch Lệ Hoa đã loại trừ được bà ta rồi.
Làm việc chăm chỉ bao nhiêu năm, bà ta sao có thể để Bạch Lệ Hoa trở lại vị trí ban đầu dễ dàng như vậy?
“Văn Phụng, đừng sợ, chúng ta có xác định ADN trong tay, cho nên không phải sợ gì cả.”
“Anh Mặc, vẫn là anh tốt với em.” Chỗ dựa lớn nhất của Hoa Văn Phụng bây giờ chính là cha Mặc. Chỉ cần cha Mặc vẫn tin bà ta, vậy thì vị trí phu nhân Mặc vẫn vững chắc như trước.
“Anh sẽ luôn ở bên cạnh em.” Cha Mặc hoàn toàn quên mắt quá khứ mà Bạch Lệ Hoa từng kể trước mặt ông ngày hôm đó, bởi vì trong lòng ông, người phụ nữ trước mặt chính là vợ thật của ông.
“Anh cứ yên tâm, em nhất định sẽ đòi lại lẽ phải thuộc về mình!”
Lẽ phải?
Lẽ phải là gì?
Khi Thảm Tinh Yên vào bệnh viện, cô ấy không quan tâm đến thân phận của mình đã thay đổi, cô ấy chỉ muốn biết rằng mẹ cô ấy vẫn ổn.
Bạch Lệ Hoa nhìn thấy Thẩm Tinh Yên, vẻ mặt vui mừng: “Mẹ không sao, con không cần phải vội về như vậy.”
“Mẹ đang nói cái gì vậy? Con không ở bên cạnh mẹ, ai sẽ bảo vệ mẹ? Vệ sĩ ở bên ngoài, đánh nhau giỏi bằng con sao?” Thẩm Tinh Yên vuốt vuốt mũi của cô vẻ không phục: “Không cần biết là đe dọa hay đánh nhau, Thẩm Tinh Yên con chưa bao giờ sợ.”
An Tử Hạo bắt lực với Thẩm Tinh Yên, vì sợ cô bốc đồng sẽ gây rắc rối và làm mắt hình tượng mà khó khăn lắm mới lấy lại được.
“Cô nên quản cho tốt bản thân đi. Dù sao cô cũng từng là một người “nỗi tiếng”.”
Thẳm Tinh Yên quay lại và chỉ ngón tay giữa của mình về phía An Tử Hạo.
Bất kể ra làm sao, những người cần phải xuất hiện bây giờ đều đã xuất hiện, và cũng đã đền lúc……
Những gì Hoa Văn Phụng nợ cô và Bạch Lệ Hoa nợ cô, đã đến lúc phải trả hết.
Chuyện lớn hào môn, thân phận thật giả, chuyện này không chỉ xuất hiện trên tin tức giải trí, mà ngay cả tin tức xã hội cũng bàn tán sôi nồi.
“Thân phận nào có thể dễ dàng bị mạo danh như vậy?
Người phụ nữ vô danh này, là muốn nỗi giận sao?”