Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 883: Chương 883: Chương 831




“Tôi trái lại cảm thấy bà ấy rất thần bí, không biết mọi người có nhớ không, lúc trước khi Hoa Văn Phụng nói Đường Ninh làm trầy xước bà ta, đã xuất hiện một người quen cũ của Hoa Văn Phụng, từng nói tôi sẽ lấy lại những thứ thuộc về mình.”

“Thật ra tôi cho rằng Hoa Văn Phụng trong lòng có mờ ám, hầu hết mọi người nghe xong phản ứng phải cảm thấy buồn cười, không đánh trống khua chiêng ra làm rõ, có gì mà làm rõ chứ? Có thể làm rõ chuyện gì? Đây không phải rõ ràng là giáu đầu lòi đuôi sao?”

“Nhưng, với công nghệ bây giờ … Không thể có chuyện thay thế mạo danh xảy ra?”

Trên mạng đã bắt đầu mở cuộc thảo luận, điều này thú vị hơn nhiều so với việc một minh tỉnh vượt quá giới hạn, thậm chí có thể so sánh với một bộ phim nhiều tập khiến người ta muốn dừng mà không được.

“Hoa Văn Phụng muốn bước ra làm sáng tỏ, vậy người phụ nữ họ Bạch, nhất định sẽ bước ra phản kích, vẫn là chời xem kịch thôi.

“Đúng, chính là xem kịch.”

Đã làm làm minh tinh, chút chuyện trong nhà, cũng làm cho tốt phải sẵn sàng bị đào lên sạch sẽ, điều này Mặc Đình và Đường Ninh trước nay đều công nhận. Đã hưởng đãi ngộ của nghệ sĩ, vậy cũng phải chịu sự giám sát cả công chúng, điều này cũng không thể trách.

Rất nhanh, đến chiều hôm đó Hoa Văn Phụng đã mở cuộc họp báo.

Ở đại sảnh tầng năm của khách sạn Hilton, bà ta mời đến phóng viên truyền thông, đem theo thái độ ý hệt như muốn nuốt Bạch Lệ Hoa.

Cha Mặc bên cạnh bà ta trong suốt quá trình, giống như là hậu thuẫn vững chắc nhất của bà ta, nhưng ngoài điều đó ra, bên cạnh bà ta không có bất kỳ thành viên nào trong nhà mẹ đẻ, hoặc là… người thân hay bạn bè.

*Vì mối quan hệ tồi tệ của tôi và Đường Ninh, khiến mọi người chê cười rồi.” Hoa Văn Phụng đột nhiên trở nên khách khí lại lễ độ, thậm chí cúi chào phóng viên.

“Việc nhà, vốn không nên mang lên truyền hình, làm phiền khán giả, nhưng khẩu khí này, tôi quả thực không nhịn được.”

Hoa Văn Phung khóc nức nở, trong tay cầm tờ chứng nhận giám định AND ra: “Lúc trước tự mình làm, Đường Ninh đã nói với tôi, tôi không phải mẹ ruột của Mặc Đình, khi đó tôi không phục, liền đi làm bản giám định ADN này, có kết quả, giống như mọi người đều thấy, quan hệ của tôi và Mặc Đình, không cần phải nghỉ ngờ nữa.”

“Nhưng, khi tôi tìm đến cửa, Đường Ninh lại nói mẫu của kết quả này, không phải lấy từ Đình Mặc, mà là lấy từ người giúp việc, còn nói tôi mua chuộc bác sĩ, tôi vô cùng oan ức.”

“Đây không phải là lần đầu tiên Đường Ninh mù có chọn lọc, nhưng, đối diện với thứ khoa học như thế, cô ta vẫn có thể đảo ngược trắng đen. Tôi… thật sự không chấp nhận nỗi.”

“Cô ta quả là lợi hại, tôi đành chịu thua thôi!”

“Mà hôm nay, tôi muốn cầm bản chứng cứ này cho mọi người xem, cái gì là mạo danh thân phận, cái gì mà tôi là giả, đây lại không phải phim điện ảnh, nếu như tôi không phải là tôi, người bên cạnh tôi, có thể nhìn không ra sao?”

“Quả thật là vô lý!”

Hoa Văn Phụng càng nói chuyện càng giận giữ, cuối cùng trực tiếp ném tờ kết quả giám định trong tay.

“Quá vô lý rồi!”

“Nhưng người vô lý, là cô.” Cửa đại sảnh, một giọng nói khàn khàn, đứt quãng, bởi vì khi còn nhỏ bị phỏng nên cổ họng cũng đau, nói to sẽ thấy rất rõ ràng.

Các phóng viên nhanh chóng nhìn về phía cửa, lại thấy đeo khẩu trang, Bạch phu nhân đó trong lời kể lại, dần dần rõ ràng xuất hiện trước ống kính của bọn họ, mà Thẩm Tinh Yên đi theo sau bà ấy, bảo vệ toàn bộ hành trình.

“Cô đến thật tốt, tôi đang muốn biết, chuyện vô lý như vậy, rốt cuộc là do cô sắp đặt hay Đường Ninh sắp đặt?” Hoa Văn Phụng cũng từ trên bục phát biểu đi xuống, bước nhanh đến chỗ Bạch Lệ Hoa: “Cô cảm thấy cô giống tôi chỗ nào?”

“Không có ai sắp đặt, chỉ là cô quá độc ác mà thôi.” Bạch Lệ Hoa vừa hận vừa tức giận, hai mắt đỏ hoe, gần như trào ra nước mắt: “Cô vẫn chưa quên vụ làm nổ phòng nghiên cứu mười máy năm trước đúng không?”

“Vậy liên quan gì tới cô?”

Bạch Lệ Hoa cười lạnh một tiếng, ngay lập tức tháo khẩu trang xuống, đem vết thương lở loét. Để lộ ra trước mặt công chúng: “Vết thương này, chính là vụ nổ đó để lại.”

*Cô đùa cái gì vậy? Cô có chứng cứ gì? Một vết thương tùy tiện, tôi cũng có thể nói đó là vụ nỗ để lại.”

Bạch Lệ Hoa biết bà ta sẽ không thừa nhận, ngay sau đó lấy ra chứng cứ khác: “Tôi biết, thời gian đã lâu, chúng cứ đã tiêu hủy không ít, nhưng, cô nhìn đồ trong tay tôi đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.