Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 276: Chương 276: Không phải chỉ là một người mẫu thôi sao?




Ông Quyền coi Mặc Đình là một học sinh ngoan ngoãn! Chỉ bởi vì con mình là một cậu chủ ăn chơi tiêu chuẩn.

Quyền Diệp rất hưởng thụ sự chú ý mà giới giải trí này mang lại cho anh ta, còn có vô số phụ nữ không đêm hết, nhưng anh ta hoàn toàn không phù hợp làm một người cầm quyền, bởi vì trên người anh ta, ngoại trừ sự kiêu ngạo còn tự cho bản thân là đúng, hầu như… cái gì cũng không thừa.

Ông hai Mặc đột nhiên cảm thấy Mặc Đình có chút tàn nhẫn, đại khái là Quyền Diệp là com nhà giàu, từ nhỏ được nâng như bảo bối trong lòng bàn tay, từ trước tới nay không ai dám cãi lại anh ta, nhưng thật đáng tiếc trên đời này còn có một Mặc Đình.

Các phương tiện truyền thông ngay lập tức đăng tất cả các bức ảnh được chụp lên mạng.

Mà bữa tiệc hòa giải huyền thoại này cuối cùng cũng bắt đầu dưới hình thức chiến đấu, tất nhiên, đây không phải là tâm điểm chú ý của cư dân mạng, bởi vì mọi người đều bị thu hút bởi dáng người của Mặc Đình!

Không sai, chính là dáng người!

Chỉ nghe được âm thanh chát chát chát, với dáng người ngang ngược này của Mặc Đình thì đúng là người ta không thèm so sánh với con gà trắng kia rồi?

“Chảy máu mũi! Thùng máu cạn sạch! Trời ơi… chỉ dáng người này, đã ném xa Quyền Diệp tận mười con phố trong giây lát…”

“Lầu trên bình tĩnh… Tôi đã thầm định và vào trang web của người mẫu nam để duyệt dáng người này, đúng là thực sự không tìm được cái nào tốt hơn, trừ khi là một vận động viên!”

“Trời ạ, rốt cuộc là ai không có dáng người, đáng giận! Làm tôi đứng sai phía.”

“Với dáng người này, sau khi chuyên gia thẩm định… tỉ lệ là người đồng tính gần như bằng không, kích thích nội tiết tố nam quá bá đạo, quá hấp dẫn…”

Trên mạng ào ào kêu rên, người vốn dĩ đang ủng hộ Quyền Diệp, tất cả đều quay đầu chạy về phía Mặc Đình, không chỉ vậy, hình ảnh gợi cảm của Mặc Đình đã chính thức được vén màn bí mật. Nhiều người đàn ông và phụ nữ đã sử dụng làm mẫu chuẩn mực để đạt mục đích chạy cự ly dài.

Đương nhiên, đây cũng là lần đầu tiên chị Long nhìn thấy dáng người của Mặc Đình, tuy là người tiếp xúc nhiều nhất với Mặc Đình ngoài Đường Ninh và Lục Triệt, nhưng cô ấy cũng không thể tưởng tượng được trước khi nhìn thấy hình ảnh thực tế của Mặc Đình, không ngờ anh lại có dáng người tốt như vậy.”

“Ôi trời, cái này phải chảy máu mũi!”

Đặt điện thoại xuống, chị Long liếc nhìn Lục Triệt, trong lòng không khỏi bắt đầu nhớ lại cơ thể Lục Triệt.

“Đừng lo lắng, tuy rằng anh không thể so sánh với tổng giám đốc, nhưng cũng mạnh hơn con gà trắng kia rất nhiều!”

Chị Long cười khẽ rồi hài lòng đặt điện thoại xuống, bây giờ cùng xem những người vẫn ủng hộ Quyền Diệp còn có thể nói ra những lời xấu xa nào nữa.

Sau đó, chị Long lại cầm điện thoại lên, nhìn thấy Đường Ninh đang yên lặng đứng đợi Mặc Đình, chị Long không khỏi chọc người trên màn hình: “Nhìn Đường Ninh nhà chúng ta số khổ quá, một chặng đường khó khăn mới có thể đến ngày hôm nay.

Kết quả là có người giẫãm lên sếp lớn, may mà vợ chồng họ luôn bên nhau.”

“Em và anh không bên nhau sao?”

Chị Long tức giận trừng mắt liếc anh ta một cái: “Cái đó không giống…”

“Nhưng anh chắc chắn là em thích anh trước.”

Chị Long: “Bây giờ em hối hận rồi, nhất là sau khi nhìn thấy dáng người của boss…”

Lục Triệt: “Nếu em còn tiếp tục như vậy thì sẽ mắt đi bạn trai.”

Chị Long cười chui vào trong ngực Lục Triệt, không, phải gọi là trực tiếp chiếm đoạt vòng tay của Lục Triệt.

Hội quán cấp cao, vào lúc này, đã thay đổi địa điểm.

Tất cả mọi người đang tiếc nuối, không được trực tiếp nhìn thấy Mặc Đình vung nắm đấm kia, rốt cuộc sẽ bá đạo như thế nào?

Đường Ninh giúp Mặc Đình đi thay lại áo sơ mi và bộ âu phục, đồng thời khoác áo khoác lên người anh: “Quả nhiên em hối hận rồi, biết vậy… đã không cho anh lộ dáng người, bây giờ khắp nơi đều có “sói đói”, anh nói phải làm sao bây giờ?”

“Nhưng không phải chỉ có mình em… là được ăn thịt sao?”

Mặc Đình khoanh tay, vuốt ve sợi tóc mảnh của Đường Ninh: “Nếu như em cảm thấy như thế nhàm chán thì có thể nói với anh, anh sẽ trực tiếp đánh ngã đối phương.”

“Không, thực ra em cũng khá tò mò, vòng sau sẽ đấu cái gì.”

Đường Ninh nói xong thì chủ động dẫn Mặc Đình ra khỏi phòng thay đồ.

Đương nhiên, đêm nay, cô ấy chỉ muốn làm nền cho Mặc Đình.

Do đó, cho dù giới truyền thông có chụp ảnh Đường Ninh thì cô cũng sẽ đứng dưới võ đài quyền anh ôm áo khoác của Mặc Đình, hoặc cô sẽ lặng lẽ đi theo Mặc Đình. Hai người không có hành động thân mật cho lắm, nhưng thái độ ra vào đồng thời khiến các phóng viên có mặt phải lặng lẽ ăn một nắm thức ăn cho chó.

Thay quần áo xong, cả hai lại quay trở lại hội trường, lần này, giới truyền thông tạm thời bị ngăn cách vì tính sát thương của Mặc Đình vừa rồi trong một ván kia quá lớn.

Không có sự chú ý của ánh đèn flash, cuối cùng Đường Ninh cũng thả lỏng rất nhiều, không phải vì sợ hãi, mà là bởi vì… cô sẽ không thể kiềm chế được sự ngưỡng mộ đối với Mặc Đình bắt cứ lúc nào.

Sợ bị truyền thông bắt gặp, sợ anh bị… lộ hàng trước mặt.

Tất nhiên, càng hiểu rõ Mặc Đình, cô càng không thể kiềm chế được sự thích thú của mình dành cho anh, thích đến nỗi…

không có thuốc chữa.

“Lần này đấu cái gì?” Ông hai Mặc ngồi ở đài phun nước hỏi hai cha con nhà họ Quyền đang đối diện.

Quyền Diệp đung đưa hai chân trên bàn thấp, sau đó nhíu: “Hay là chơi bài đi? Vì phương tiện truyền thông đều đã giải tán, vậy thì chúng ta cũng không cần so đo năm hiệp nữa, cho nên cứ tùy ý chơi, đánh bài, chúng ta chơi Texas, nhưng tiền cược lần này, tôi muốn tăng lên một chút.”

“Đánh cược gì?” Mặc Đình thẳng thừng hỏi, vẻ mặt bình tĩnh điềm đạm.

Quyền Diệp liếc mắt nhìn Mặc Đình, sau đó đứng thẳng người, nhìn Đường Ninh bên cạnh Mặc Đình, chỉ vào Đường Ninh nói: “Tôi cược cô ta! Nếu anh thua, người mẫu này thuộc về tôi.”

Ngay cả ông Quyền cũng có thể thấy rằng Quyền Diệp đang cố tình gây sự.

Nói gì là chú cháu nhà họ Mặc?

“Anh cũng có thể đề cập yêu cầu với tôi.”

Mặc Đình trầm mặc một lát, sau đó bật cười: “Cô ấy không phải tiền đặt cược…”

“Không phải chỉ là một người mẫu thôi sao? Nếu tôi thua tôi có thể cho anh hai người luôn.”

Sắc mặt của Mặc Đình trở nên có chút âm trầm, ông Quyền lập tức chú ý tới nên đã nắm lấy cánh tay của Quyền Diệp nói: “Thằng nhóc này, có phải con thiếu đòn không? Con tự nhìn sắc mặt của Mặc tổng xem.”

“Sao vậy? Anh không dám?” Quyền Diệp càng bị mắng lại càng muốn thắng.

Trong khi Mặc Đình đang nghĩ cách dạy dỗ tên cặn bã không biết trời cao đất rộng này, thì Đường Ninh đột nhiên nói: “Tôi cược với anh, nhưng nếu anh thua, anh phải đứng trên đài thi đấu nói rằng, tôi là cặn bã, tôi không thể!”

Sắc mặt ông Quyền đỏ lên, nhưng Quyền Diệp lại kích động đứng lên: “Được! Vậy thì như thế, nhưng tôi không bắt nạt phụ nữ. Cô có thể chơi cùng Mặc tổng nhà các người, các người tính là một bên!”

Mặc Đình nhìn Đường Ninh, không nói lời nào, nếu người ta đã như vậy thì anh cũng sẽ tự tin theo số phận, càng quan trọng hơn là anh có thể chơi Texas với Đường Ninh.

Ông hai Mặc lại thầm thở dài, luôn cảm thấy hai cha con nhà họ Quyền này không có mắt.

Chọn những người khác trong nhà họ Mặc thì có thể có khả năng chiến thắng, nhưng lại thách thức Mặc Đình?

Ông ta rất muốn tìm một chỗ ngủ, cái loại so tài này không ngờ cũng lại cho Mặc Đình nói chuyện yêu đương, dô dành cô vợ nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.