Đêm khuya nhà họ Đường, mẹ Đường đang thu dọn đồ đạc.
Cha Đường sau khi nhìn thấy, một bên cởi áo khoác trắng ra, một bên hỏi bà ấy: “Đang yên đang lành, sao lại muốn thu dọn hộp trang sức?”
“Khâm Văn, ngày mai em hẹn bạn bè đi chơi vài ngày, anh có việc gì thì gọi cho quản gia.” Mẹ Đường đặt đồ xuống, nói với cha Đường.
“Biết rồi, mới vừa phẫu thuật xong cho mấy người, đang mệt, anh đi tắm đã.” Cha Đường ôm vai mẹ Đường: “Đi chơi vui vẻ một chút.”
“Được!” Mẹ Đường nén lệ gật đầu.
“Ban ngày anh có nghe nói về chuyện của Đường Huyên.
Nó còn nhỏ, em không cần chấp nhặt với nó.”
Bà ấy đã nghe câu này ròng rã hơn hai mươi mấy năm, vẫn luôn nhẫn nhịn cho đến hôm nay. Tuy nhiên, khi sự nhẫn nhịn không thể đổi lầy được sự thấu hiểu, bà ấy chỉ cảm thấy cuộc đời mình chẳng khác gì trò cười trong mắt người khác.
“Mau đi tắm đi, anh mệt cả ngày rồi.” Nói xong, mẹ Đường đẩy cha Đường vào phòng tắm.
Khi quay đầu lại đối diện với tắm gương, bà ấy phát hiện thấy trên đầu mình đã xuất hiện tóc bạc, hóa ra dung nhan thật sự rất dễ già …
Không ai để ý đến mẹ Đường có chút không thích hợp, ngoại trừ Đường Tĩnh Tuyên. Sáng sớm hôm sau, nhìn hai mắt mẹ Đường phiến đỏ, cậu ấy ít nhất cũng quan tâm hỏi: “Dì ơi, dì bị bệnh hả?”
“Không có, hôm qua bị thứ gì đó bay vào mát, ngủ một giấc dậy thì biến thành thế này rồi. Lát nữa dì đi khám xem sao.” Mẹ Đường giải thích.
“Vâng.”
“Nhân tiện, dì ra ngoài du lịch vài ngày. Con phải chăm sóc cha cho tốt nhé.”
Đường Tĩnh Tuyên thản nhiên gật đầu, sau đó nhìn mẹ Đường đi ra khỏi cửa lớn nhà họ Đường mà đầu cũng không ngoái lại.
Sau khi rời khỏi nhà họ Đường, mẹ Đường trực tiếp đến Hải Thụy.
Đường Ninh ngoài miệng thì nói không gặp, thế nhưng sáng sớm lại cùng Mặc Đình đến công ty. Mặc Đình làm việc, cô đọc kịch bản. Mặc Đình có thể nhìn ra rằng Đường Ninh đối với mẹ cô thực sự là vừa thương vừa hận.
“Tổng giám đốc, bác gái đã đến.” Lục Triệt gõ cửa, kính cần thông báo với Mặc Đình.
Mà Mặc Đình cũng đứng dậy đi đến trước mặt Đường Ninh nói với cô: “Đi thôi.”
Đường Ninh đặt kịch bản xuống, cùng Mặc Đình vào phòng đón khách quý, lại thấy mẹ Đường đã ngồi sẵn trên sô pha, vẻ mặt xem ra có phần tiều tụy.
“Đình… Anh làm việc tiếp đi, không sao đâu.”
Đường Ninh không nhận người mẹ này, nên anh đương nhiên sẽ không nhiệt tình để đi kiên nhẫn với bà mẹ vợ này, hơn nữa anh biết Đường Ninh đang muốn tránh né miễn cho anh ngại ngùng, cho nên gật đầu xoay người rời khỏi phòng tiếp khách.
“Tiểu Ninh…”
“Bà đến tìm tôi có chuyện gì không?” Giọng điệu của Đường Ninh hiện rõ có chút hờ hững lạnh lùng và xa lạ, nhưng mẹ Đường từ lâu đã quen với thái độ này của Đường Ninh thế nên cũng không chút để ý mà nắm lấy tay Đường Ninh đáp lại.
“Mẹ nghĩ đến con kết hôn còn chưa tặng của hồi môn, cho nên đem qua đây cho con. Mẹ biết con gả cho Mặc Đình cần cái gì cũng có, nhưng… những thứ này cũng là chút tắm lòng của mẹ, con muốn xử lý thế nào cũng được, tùy ý con.” Mẹ Đường đẩy hộp trang sức đến trước mặt Đường Ninh: “Phải rồi, vết thương lần trước, không sao chứ?”
“Chỉ xây xước một chút” Đường Ninh máy móc thẳng thừng trả lời.
“Vậy thì tốt rồi, Đường Huyên… thật quá hung ác.” Nói xong, mẹ Đường đưa tay muốn chạm vào mặt Đường Ninh, nhưng vừa định chạm vào bà lại buông tay xuống: “Thôi, mẹ đến gặp con. Sau này các con phải sống thật tốt, mẹ đi đây.”
Đường Ninh không động đậy, nên nói là cô cảm thấy có gì đó không ổn.
Là một người tinh tế và nhạy cảm, cô nhận thấy rõ ràng mẹ Đường đến gặp cô lần này, có một loại thư thái không thể diễn tả thành lời, giống như đã buông bỏ tất cả mọi THỦ: “Tiểu Ninh, mẹ muốn ôm con.”
Đường Ninh còn chưa nói chuyện, nhưng mẹ Đường đã xông tới ôm lầy Đường Ninh, sau đó xoay người rời đi.
Đường Ninh nhìn hộp trang sức trên bàn, tự nhiên trong lòng cảm thấy khó chịu, sau nhiều năm như vậy cô không còn cảm thấy bản thân mình còn có một người mẹ, nhưng mà không hiểu tại sao lúc này đây, cô đột nhiên cảm thấy nếu như… để mẹ Đường rời khỏi nhà họ Đường đến sống với cô, bà ấy sẽ đồng ý?
Nhưng trong nháy mắt, tâm huyết nhiều năm của bà ấy đều ở nhà họ Đường, đáp án không phải là đã quá rõ ràng rồi sao?
Đường Ninh không mở miệng, nhìn mẹ Đường rời đi.
Sau đó Mặc Đình bước vào phòng tiếp khách một phen ôm chặt lấy cô trầm giọng hỏi: “Sắc mặt sao lại tệ như vậy?”
“Cảm thấy sắp có chuyện gì đó xảy ra.” Đường Ninh ngưng mắt nhìn chằm chằm vào Mặc Đình.
Mặc Đình gật đầu, nhìn hai má không còn chút máu của cô, sau đó nói: “Mẹ em liên lạc với giới truyền thông, cũng đã đặt khách sạn. Thời gian là ba giờ chiều.”
“Bà ấy định làm gì?” Trong lòng Đường Ninh đột nhiên hoảng sợ.
Mặc Đình ôm lấy cô, cho cô một chút sức mạnh. Thân là chồng cô, anh có thể thống trị toàn bộ làng giải trí, nhưng anh lại không thể giúp Đường Ninh đối mặt với người thân của mình… Hết lần này đến lần khác người thân vẫn là điểm yếu lớn nhất của Đường Ninh.
“Nên hỏi bà ấy muốn làm gì…”
“Vừa nãy lúc bà ấy đưa hộp trang sức cho em, em đã cảm thấy có gì đó không ổn, Đình …”
“Anh sẽ cho người ngăn bà áy lại.” Mặc Đình biết cô muốn nói gì, lập tức gọi điện cho Lục Triệt.
Sau đó Đường Ninh cũng gọi điện đến nhà họ Đường, người nghe điện thoại là quản gia: “Tam tiểu thư cô hỏi bà chủ sao? Bà chủ nói rằng sẽ đi du lịch vài ngày…”
“Vậy thì mấy ngày nay ở nhà có xảy ra chuyện gì không?”
Quản gia ngắn người một lúc, do dự một hồi, cuối cùng mới nói cho Đường Ninh nghe những gì Đường Huyên đã nói với mẹ Đường ngày hôm qua: “Tam tiểu thư, có lẽ đại tiểu thư đã bị cái gì đó kích thích nên mới khiến cô ấy thát lễ với bà chủ. Thật ra bình thường không có quá đáng như: vậy.”
Nghe xong mắy câu kia Đường Ninh lập tức cúp máy, thay vào đó gọi điện cho Đường Huyên, đây là lần đầu tiên cô gọi cho Đường Huyên vì chuyện của mẹ Đường. Tắt nhiên giọng điệu của cô tự nhiên trở nên lạnh đến kết băng: “Đường Huyên, nếu mẹ tôi mà có xảy ra chuyện gì, tôi sẽ khiến cho cô chôn cùng bà ấy.”
“Cô đã chạm phải điểm giới hạn của tôi rồi…”
“Mọi thứ của nhà họ Đường tôi đã giành lấy được rồi và tôi cũng sẽ là người thừa kế của nhà họ Đường.”
Đường Huyền ánh mắt càng ngày càng sâu, tràn đầy hứng thú khiêu khích Đường Ninh: “Mẹ của cô vốn dĩ chính là con chó nuôi ở nhà họ Đường, sao vậy? Trước kia mặc kệ, hiện tại lại biết đau lòng rồi à?”
“Bà ta bình thường ở nhà căn bản là bị tùy ý đánh đập mắng mỏ, lẽ nào cô đây là lần đầu tiên nghe đến?”
Giọng điệu của Đường Huyền hơi run rẫy, kỳ thực chính là do cô thiếu tự tin.
Suy cho cùng cô ta mới là người ức hiếp người khác, nếu như đâm đến trước mặt ông cụ, cộng với sự châm dầu vào lửa của Đường Ninh, ông cụ rất có thể thực sự sẽ làm lung lay địa vị của cô ta.
Tuy nhiên, cô ta cũng không thể nhận thua trước Đường Ninh, chẳng sợ ngay cả khi …
Chỉ là ngoài miệng…..
“Đường Huyên …” Đường Ninh lớn tiếng lạnh lùng hét lên: “Cô chờ đó.”
“Ninh, không thể ngăn được, có lẽ vì sợ em phát hiện bà ấy có chỗ không thích hợp, cho nên lúc rời đi, tốc độ rất nhanh, chúng ta sẽ đi thẳng đến khách sạn!” Mặc Đình cũng vào lúc này, ôm cô xoay người.
Anh cảm thấy đau lòng, nhưng việc anh có thể làm… lại ít ỏi vô cùng…