Hạ Cảnh Nghi xuất thân từ một gia đình có dòng dõi tri thức, ca hát vẫn luôn là sở thích của cô ấy, nhất là âm nhạc thịnh hành. Mà nguyên nhân cô ấy tiền vào Hải Thụy.
cũng không phải vì âm sắc hay giọng hát, mà là vì cô ấy có thể sáng tác.
Cô ấy và Đường Tĩnh Tuyên đúng là đã từng hợp tác với nhau, quan hệ cũng có thể coi là tương đối quen thuộc, cũng chính vì thế mà cô ấy trở thành bia ngắm sống, bị chủ tịch Chu kia nhìn trúng.
Nước trong ngành giải trí này thật sự rất sâu, cô ấy đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi, đằng sau sự ngăn nắp xinh đẹp, luôn luôn có những cạm bẫy âm u vây quanh.
Thế nhưng mà…
Cũng chỉ vì thế mà cô lại chấp nhận rơi vào tay giặc, giúp giặc giết vua sao?
Hoàn cảnh là chuyện mà cô ấy không thể không ché, nhưng cô ấy có thể quyết định lựa chọn của mình!
Sau khi trở về Hải Thụy, cô ấy nhìn thấy Đường Tĩnh Tuyên đang luyện ca khúc mới bên trong phòng tập, nghe thấy giọng hát trong trẻo của Đường Tĩnh Tuyên, cô do dự: một chút rồi quyết định đẩy cửa bước vào.
“Lạc Tinh, tớ có việc muốn nói với cậu.”
Đường Tĩnh Tuyên dừng đánh đàn ghita trong tay, nhìn Hạ Cảnh Nghỉ một chút, rồi đứng dậy nói với cô ấy: “Hay là đổi địa điểm khác rồi chúng ta nói chuyện?”
“Lên sân thượng đi.”
Hai người một trước một sau bước lên sân thượng, Đường Tĩnh Tuyên tựa vào lan can sân thượng, nhìn Hạ Cảnh Nghĩ: “Nói đi, chuyện gì?”
“Tên thật của cậu là Đường Tĩnh Tuyên, là em trai của Đường Ninh đúng không?” Hạ Cảnh Nghỉ siết chặt nắm tay hỏi, thật ra trong lòng cô cũng đang rất căng thẳng, bởi vì cô không biết lựa chọn này là đúng hay sai.
Đường Tĩnh Tuyên thoáng kinh ngạc, sau đó gương tinh xảo nhìn chằm chằm Hạ Cảnh Nghi, gật đầu: “Làm sao cậu biết?”
“Nhà sản xuất của “Quỷ vương Spear King” công chiếu cùng lúc với “Đồ nhi ngốc” biết tớ và cậu đã từng hợp tác với nhau, cho nên bắt cóc em trai tớ, uy hiếp tớ để moi tin tức liên quan đến Đường Ninh từ cậu.” Hạ Cảnh Nghi gấp gáp giải thích.
Làn gió nhẹ thổi qua mái tóc cô ấy, khiến dáng vẻ của công trông càng thêm đơn thuần và chân thành hơn.
“Tớ không muốn làm chuyện như thế, cũng không muốn bị người khác uy hiếp, thế nhưng cậu có thể cùng tớ nghĩ cách cứu em trai tớ hay không?”
Đường Tĩnh Tuyên nhìn đối phương, rõ ràng cô ấy có thể thỏa hiệp, nhưng cuối cùng cô lại lựa chọn thẳng thắn.
“Thật xin lỗi, tớ không ngờ người không liên quan gì đến bọn tớ cũng sẽ vì mối quan hệ chị em tớ mà gặp nguy hiểm.”
“Tớ biết đây cũng không phải điều mà cậu muốn thấy, việc cấp bách bây giờ là cứu em trai của tớ, nó mới chỉ mười bảy tuổi…”
“Em trai cậu bây giờ đang nằm trong tay đối phương, vậy cả nhà cậu chắc hẳn cũng đang nằm trong tầm mắt của tên rác rưởi kia.” Đường Tĩnh Tuyên nói: “Thế này không ổn, cho dù có cứu được em trai cậu, vậy thì cha mẹ cậu cũng sẽ gặp nguy hiểm, tôi phải đi tìm Mặc tổng…”
“Ngài ấy sẽ đồng ý cứu em trai tớ sao?”
“Chuyện này cậu cứ yên tâm, nếu là chuyện của chị tôi, anh ấy sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu…”
Cho dù Mặc Đình làm thế, Đường Ninh cũng sẽ không chịu!
Lại là một người vì tiền mà không từ thủ đoạn, bắt cóc uy hiếp tống tiền người khác…
“Trong cái vòng này có đôi khi, thật sự khiến người ta phải bùng nỗ đến muốn văng tục! Bên ngoài nhìn tháy chúng ta ngăn nắp xinh đẹp như thế, chẳng ai ngờ tới phía sau lại là những chuyện rồi loạn như thế này.” Đường Tĩnh Tuyên không thể nhịn được nữa, tức giận thốt lên: “Cuối cùng tớ cũng hiểu, vì sao chị tớ vẫn luôn cường điệu với tớ rằng cái vòng này không hề giống với tưởng tượng của chúng ta”
“Bao giờ cậu đến gặp Mặc tổng, hi vọng cậu có thể đưa tớ đi cùng.”
“Yên tâm, tớ biết cậu lo lắng cho em trai cậu.”
Rõ ràng đối phương chỉ là thăm dò, thế nhưng Đường Tĩnh Tuyên lại lập tức lái xe đưa Hạ Cảnh Nghi đến Khải Duyệt Đế Cảnh. Lúc này vừa mới bắt đầu tối, bầu trời Thịnh Kinh nhuộm một màu đỏ tươi, bỗng nhiên lại khiến cho người ta cảm thấy chán ghét.
Mặc Đình cũng vừa mới vào đến cửa nhà, nhìn thấy Đường Tĩnh Tuyên mang theo Hạ Cảnh Nghi xuất hiện, nhíu mày: “Lạc Tinh, đây là không gian tư nhân.”
“Anh rẻ, có chuyện gấp.” Đường Tĩnh Tuyên trực tiếp kéo Hạ Cảnh Nghi vào phòng khách, mà Đường Ninh đang ngồi trên ghé salon xem kịch bản.
“Sao vậy?”
Sau khi Hạ Cảnh Nghi kể mọi chuyện từ đầu đến cuối cho hai vợ chồng Mặc Đình, mà Đường Ninh nghe xong, sắc mặt u ám, hoàn toàn không giống với người phụ nữ không tranh quyền thế vừa rồi.
“Đình… Chủ tịch Chu này, em nghĩ là nên hỏi mẹ, bà ấy chắc là sẽ biết rõ hơn.”
“Không cần, sáng mai Lục Triệt sẽ đem tư liệu để trên bàn làm việc của anh.” Mặc Đình thản nhiên trả lời: “Quả nhiên là giàu nứt khó đổ vách, giải quyết chuyện của ngành giải trí, thế mà lại dùng thủ đoạn quen thuộc như thế.”
“Ý anh là sao?” Đường Ninh quay sang hỏi Mặc Đình.
“Em trai cô căn bản không nằm trong tay đối phương, nếu như ông ta thật sự bắt cóc em trai cô, sẽ không đơn giản chỉ là lấy mỗi tin tức của Đường Ninh như thế, bởi vì cái giá này quá lớn, ông ta hoàn toàn có thể đổi lấy thứ khác càng có giá trị hơn, ông ta chẳng qua là đang coi thường cô chưa có nhiều kinh nghiệm sống.” Mặc Đình nói thẳng: “Cho nên em trai cô chắc chắn vẫn còn đang ở một nơi an toàn, cô hãy lập tức gọi điện thoại cho người thân hoặc bạn tốt hỏi thăm một chút.”
“Tôi đã hỏi rồi, cha mẹ tôi nói em trai tôi đang đi du lịch tốt nghiệp cùng bạn học, tôi cũng không dám nhiều lời.”
“Cho tôi thông tin, tôi sẽ cho người điều tra.” Mặc Đình vẫn trầm ổn như cũ: “Nếu như tìm thấy được tin tức về em trai cô, chuyện này cô cũng không cần quan tâm nữa, tôi sẽ tự: giải quyết.”
“Thế nhưng anh rể… Sự an toàn của người nhà Cảnh Nghỉ.”
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Mặc Đình kiên định nói, nhưng thấy Đường Tĩnh Tuyên không trả lời, cơ thể Mặc Đình tựa ra sau, đồng thời nhíu mày hỏi: “Thế nào, không tin tôi sao?”
“Anh rễ em quản lý Hải Thụy nhiều năm như thế, còn có chuyện gì là chưa gặp?” Đường Ninh bỗng nhiên xen vào giữa ba người: “Nếu đã là quen thuộc, thì mọi người cũng không cần phải lo lắng nhiều.”
Nghe Đường Ninh nói, Đường Tĩnh Tuyên nhẹ gật đầu, đột nhiên lại quay sang nói với Hạ Cảnh Nghỉ: “Yên tâm đi, chị tôi nói không sao thì chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Nhưng mà Lạc Tinh, em phải chú ý sự an toàn của Hạ Cảnh Nghi, cô ấy mới là người dễ gặp nguy hiểm nhất.”
“Em biết rồi.” Đường Tĩnh Tuyên nghiêm túc gật đầu, rồi nắm tay kéo Hạ Cảnh Nghi đứng lên: “Đi thôi, tớ đưa cậu về nhà.”
“Mặc tổng, làm phiền ngài rồi.”
Mặc Đình nhẹ gật đầu.
Nhưng mà Hạ Cảnh Nghỉ nhìn thấy sự sắc bén và sâu xa trong ánh mắt của Mặc Đình, nhìn thấy đôi mắt sâu không thấy đáy kia, người đàn ông này dường như còn nguy hiểm hơn so với người tên là chủ tịch Chu kia…
Sau khi hai người Đường Tĩnh Tuyên rời đi, Đường Ninh nghiêng đầu nhìn Mặc Đình: “Đình…”
“Anh biết, anh sẽ không để người vô tội chịu trận thay chúng ta… yên tâm.” Mặc Đình dịu dàng an ủi Đường Ninh.
“Vậy là tốt rồi…” Đường Ninh yên tâm.
Đây là sự cạnh tranh ở thị trường phim, nhưng bóng tối chỉ là một góc của tảng băng, Mặc Đình đã sớm thành thói quen, mà Đường Ninh, thời gian dần trôi cũng đã không còn cảm giác gì.
Đằng sau đám người gọn gàng sạch đẹp kia, là Mặc Đình, người ở phía sau dọn sạch con đường cho bọn họ…
Nghĩ đến những chuyện này, Đường Ninh dịch người đến gần Mặc Đình, vòng tay qua eo anh: “Sau này, em sẽ cùng nhau đối mặt với bóng tối và vinh quang!”
“Làm vợ của anh, em cũng có thể chống đỡ một mảnh trời.” Đường Ninh kiên định nói: “Cho nên anh không cần phải bảo vệ em quá mức, chỉ cần là vì anh, núi đao biển lửa em cũng dám đi.”
Về việc này, Mặc Đình chưa từng hỏi…
Vậy, chỉ là chưa biết được chủ tịch Chu kia, còn muốn bày ra chiêu trò gì nữa không?