Hoắc Thanh Thanh có thể đến được ngày hôm nay, tuyệt đối không phải dựa vào sự ngu ngốc như vừa rồi cô ra tay đánh người, đầu óc cô ấy vô cùng tỉnh táo: “Thay vì để cô ta gây sự trong bóng tối thì chúng ta chủ động trước còn hơn!”
Đường Ninh nhìn xuống tay của Hoắc Thanh Thanh, trong lòng có chút trào dâng: “Chuyện này là chuyện của tôi với Chân Mạn Ny, cô không nên nhúng tay vào.”
“Việc của cô là việc của tôi, không có chuyện phải làm hay không gì cả.”
Tối hôm đó, tin tức về việc Hoắc Thanh Thanh đánh người đã trở thành tiêu đề của tin tức giải trí, không phải bởi vì Hoắc Thanh Thanh đã tích lũy được bao nhiêu sự nỗi tiếng, mà là…
nghệ sĩ của Hải Thụy chưa bao giờ phạm sai lầm cấp thấp như vậy trước mặt công chúng. Nhưng người mà Hoắc Thanh Thanh ra tay lại chính là fan hâm mộ của Chân Mạn Ny, loại kịch bản như đấu đá nội bộ này theo quan điểm của phóng viên, khá hấp dẫn.
Vừa rạng sáng, Phương Dục đã bị giới truyền thông quấy rối qua điện thoại, Hải Thụy lập tức tiền hành đưa tin và quan hệ công chúng, nhưng… bởi vì ba người phụ nữ bị Hoắc Thanh Thanh tát, một người là con gái của một quan chức cấp cao, cho nên lần này Hoắc Thanh Thanh gặp rắc rối, không thể dùng quan hệ công chúng dễ dàng nữa.
Con gái của một quan chức cấp cao đã trực tiếp đến bệnh viện điều trị vết thương và làm đơn tố cáo Hoắc Thanh Thanh. Hải Thụy cũng phản hồi ngay lập tức, nói rằng sẽ cho bên kia một câu trả lời thỏa đáng.
Vì vậy trời còn chưa sáng, Phương Dục đã ngồi trên ghế sô pha trong căn hộ của Hoắc Thanh Thanh, bát lực thở dài: “Cô thật sự chọn phải người luyện võ rồi.”
“Bên kia yêu cầu gì?” Hoắc Thanh Thanh mặc đồ ngủ đứng trước giường hỏi Phương Dục.
“Bắt cô xin lỗi công khai và đền bù tổn thất.” Phương Dục đặt thông tin xuống, nhìn Hoắc Thanh Thanh, ánh mắt có chút bối rối: “Cô… là đang buông thả cuộc sống sao? Trước giờ cô chưa từng đánh người gây phiền phức cho Hải Thụy.”
Hoắc Thanh Thanh xoay người lại, đưa mặt đến trước mặt Phương Dục: “Nào, tát hai cái đi?”
“Cô thật sự không sợ Mặc tổng ra tay với mình?”
“Mặc tổng biết tại sao tôi lại làm vậy.” Hoắc Thanh Thanh nói đầy ẩn ý, nói xong lập tức nhảy lên ghế sô pha: “Khoảng thời gian này Đường Ninh luôn luôn bị khinh bỉ, Chân Mạn Ny nghĩ rằng ai cũng không biết sao? Đường Ninh cứ né tránh không muốn đối đầu với Chân Mạn Ny, nhưng… anh và tôi đều biết rằng Chân Mạn Ny chỉ muốn được đằng chân lân đằng đầu.”
“Tôi đốt ngọn lửa này để Đường Ninh khỏi phải né tránh, đây không phải rất tốt sao?”
“Cô thực sự rất quan tâm đến Đường Ninh.” Phương Dục hiểu ý của Hoắc Thanh Thanh. Mặc dù nội bộ Hải Thụy rất ổn định và đoàn kết, anh ta không có nhiều ý kiến về việc Mặc Đình trở thành người đại diện của Đường Ninh. Tuy nhiên, Chân Mạn Ny đã sớm chỉ còn là một nửa của Hải Thụy, địa vị của cô ta đã bị ảnh hưởng, đương nhiên không thẻ cứ tính toán qua loa như vậy.
“Đó là bởi vì tôi cũng dự định rời khỏi giới… Hoắc Thanh Thanh nhẹ nhõm nói: “Tôi còn có thể giúp Đường Ninh bao nhiêu lần nữa?”
Phương Dục sửng sốt khi nghe Hoắc Thanh Thanh nói về việc rời khỏi giới, như thể anh ta chưa từng nghĩ đến vấn đề này, ngay cả khi đang nói, anh ta cũng hơi nghẹn lời: “Rời khỏi…
giới? Tại sao?”
“Mệt mỏi… Tôi muốn kết hôn.” Hoắc Thanh Thanh nói xong, nằm trên sô pha nhắm mắt lại.
Phương Dục im lặng, đột nhiên cúi đầu: “Cô đã nói với Mặc tổng về việc rút khỏi giới chưa?”
“Sau khi chuyện của Chân Mạn: Ny kết thúc, tôi sẽ nói.” Hoắc Thanh Thanh trầm giọng đáp.
“Vậy sau này, cô tính toán đến đâu rồi?”
“Tôi không biết… Tôi muốn tìm một người yêu, tôi muốn có một gia đình ổn định, tôi muốn… có một đứa con, nhưng hình như điều đó không hề dễ dàng với tôi bây giờ.”
Phương Dục không nói gì, phải nói, trong lòng đột nhiên có chút bối rồi.
Đối với một người phụ nữ như Hoắc Thanh Thanh, anh ta luôn cảm thấy… hơi khó lường, cô ấy không phải người lạnh lùng, trên thực tế, cô ấy là người có rất nhiều tâm sự.
Nhiều lần Phương Dục muốn hỏi cô ấy rằng, có ai có thể bước vào trái tim cô ấy không, tuy nhiên, sau khi cuộc sống riêng tư của cô ấy bị phanh phui, Phương Dục mới phát hiện ra rằng thực ra Hoắc Thanh Thanh là một người rất đơn giản, đơn giản chỉ yêu một người, đơn giản chịu khổ mà không bao giờ phàn nàn, ngay cả khi số phận vô cùng tàn nhẫn với cô ấy.
“Tùy duyên đi.”
Một ngày này, khi Phương Dục bước ra khỏi căn hộ của Hoắc Thanh Thanh, anh ta không hề có biểu hiện ngả ngớn của cậu chủ nhà giàu ngày xưa nữa, thậm chí anh ta còn có chút thất hồn lạc phách.
Thật ra anh ta đã đẻ ý đến Hoắc Thanh Thanh, rất lâu rồi…
Để tránh cho Hoắc Thanh Thanh bị dân mạng chửi rủa, Phương Dục đã lái xe đến nhà một quan chức cấp cao vào lúc nửa đêm, tất nhiên vì là quan chức nên đối phương không muốn gặp bắt kỳ người nào của giới giải trí. Tuy nhiên, Phương Dục cũng có cách của mình, trực tiếp nói với bảo vệ của quan chức cấp cao này, để cho người bảo vệ chuyển lời một câu: “Nếu không tự giải quyết và ngăn chặn kịp thời, dựa theo tác phong của Hải Thụy, cuối cùng, cả gia đình của ngài có thể là thịt người, tôi biết bây giờ là nhiệm kỳ mới, tôi tin rằng ngài không bằng lòng thất bại trong gang tắc vào lúc này, đúng không?”
Mặc dù bên kia vẫn để anh ta đợi đến rạng sáng, nhưng… lại nói với anh một câu trả lời: “Chúng tôi rút đơn kiện, nhưng Hoắc Thanh Thanh nhất định phải xin lỗi, nóng như vậy rút lui được thì rút lui đi.”
Cuối cùng Phương Dục đã thành công trong việc ngăn khói lan rộng trước khi vụ việc nỗ ra.
Hoắc Thanh Thanh có thể thành toàn Đường Ninh, nhưng không cần phải hủy hoại bản thân như thế này.
Mặc dù cô ấy không quan tâm đến danh tiếng của mình nữa.
“Phương Dục thực sự có năng lực, anh ta đã giải quyết xong quan chức cấp cao rồi.” Chị Long không khỏi thở dài khi biết tin. Nếu so sánh thế này, năng lực của cô ấy và Phương Dục thực sự không kém hơn Hải Thụy bao nhiêu.
“Phương Dục đã đứng ở cổng nhà quan chức cấp cao năm tiếng.” Mặc Đình đang ăn sáng nói với Đường Ninh: “Anh ta bị sốt cao, vừa rồi chính là anh ta gọi điện thoại đến.”
Đường Ninh nghe xong có chút kinh ngạc: “Trời lạnh như vậy?”
“Ứ:”
“Anh ta luôn làm như vậy, hay chỉ lần này?” Đường Ninh đưa bánh mì nướng cho Mặc Đình và hỏi.
“Nếu anh nhớ không lầm thì anh ta luôn rõ ràng khôn ngoan để bảo vệ mình, anh ta luôn xem xét phạm vi những gì mình làm.
Lần này có vẻ không phù hợp với phong cách của anh ta cho lắm.”
Đường Ninh nghe xong, cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nghỉ ngờ nói: “Sao em lại cảm thấy Phương Dục đối với Thanh Thanh không đơn giản nhỉ?”
“Anh ta chưa từng để lộ dấu vét.”
“Có lẽ em quá nhạy cảm rồi, Phương Dục đối với mọi người rất tốt.” Đường Ninh tạm thời gác lại suy đoán này, không đi xa hơn mà nói với chị Long: “Lát nữa gọi điện thoại thăm hỏi một chút.”
“Hay là chị bảo Lục Triệt trực tiếp đi thăm?” Chị Long nói.
Đường Ninh nhìn chị Long, đột nhiên cười tủm tỉm: “Lục Triệt vẫn là trợ lý đặc biệt của chồng em, làm sao lại phải nghe theo chỉ thị của chị?”
Chị Long xấu hỗ cúi đầu.
Mặc Đình không nói, nhưng lại đồng ý với đề nghị của chị Long.
Chị Long hiểu ý Mặc Đình, lập tức đứng dậy trốn ở một bên gọi điện thoại.
Chỉ có Đường Ninh… cảm thấy chuyện này sẽ không trôi qua nhanh như thế, Chân Mạn Ny, thật vất vả mới tìm được một cái cớ để gây sự.