Ông bình tĩnh một lúc, cuối cùng cũng khôi phục lại chút lý trí ngày xưa, sau đó lôi điện thoại ra gọi cho đứa con lớn và đứa con thứ tư của mình, bảo bọn họ về nhà ngay lập tức.
Ông có bốn người con trai và một người con gái.
Đứa con lớn của ông là Ôn Huyền Dương, là anh em sinh đôi với Ôn Huyền Cảnh.
Và người con thứ ba của ông là Ôn Huyền Trừng, là anh em sinh đôi với Ôn Huyền Triệt.
Ông và vợ có với nhau bốn người con trai, mãi tới đứa cuối cùng mới có một đứa con gái.
Chỉ như vậy thôi cũng đủ biết, ông và vợ mình nuông chiều đứa con gái duy nhất ấy đến mức nào.
Cả nhà bọn họ, người nào người nấy cũng yêu thương, cưng chiều Ôn An An suốt hai mươi năm nay. Nhưng đến tận bây giờ ông mới biết, bọn họ đã nuông chiều sai người rồi.
Chỉ cần nghĩ đến cái tên Đường Dạ Khê, ông lại thấy phiền muộn, ảo não vô cùng.
Chuyện sinh đôi xuất phát từ bên nhà vợ ông, chính xác là vợ ông có gen mang song thai của mẹ.
Hai người anh trai của vợ ông cũng là song thai.
Mà vợ ông cũng sinh đến hai cặp sinh đôi.
Giờ Đường Dạ Khê cũng sinh ra một cặp song sinh.
Tại sao lúc trước biết Đường Dạ Khê hạ sinh một cặp song sinh, ông lại không thử suy ngẫm một chút chứ?
Chưa kể, Đường Linh Lung và vợ ông lại là chị em cùng cha khác mẹ nữa.
Chuyện mang thai sinh đôi là do vợ ông được di truyền gen từ mẹ, và gen di truyền này chẳng hề liên quan gì đến Đường Linh Lung cả.
Năm năm trước, Đường Dạ Khê cũng giống vợ ông, cô mang song thai trong bụng, sau đó hạ sinh ra một cặp sinh đôi kháu khỉnh, đáng yêu.
Tại sao khi ấy ông lại không thử suy nghĩ thấu đáo hơn một chút chứ? Tại sao ông lại không thử hoài nghi về mối quan hệ giữa Đường Dạ Khê và vợ ông?
Nếu ông chịu suy nghĩ thì sau khi Đường Dạ Khê hạ sinh cặp song sinh đó ông đã biết hết chân tướng rồi, như vậy thì có lẽ ông đã được chăm sóc nuông chiều và ở bên Đường Dạ Khê nhiều hơn mấy năm.
Chưa kể, ông còn có thể chơi đùa với cặp song sinh của Đường Dạ Khê nữa.
Hai đứa trẻ vừa xinh đẹp đáng yêu, lại còn có chỉ số thông minh cực đỉnh kia chính là cháu ngoại ông!
Nghĩ đến đây, tim ông bỗng nóng ran lên.
Ngay giờ phút này ông chỉ muốn chạy đến ôm chặt bọn họ thôi, muốn được thân thiết với bọn họ, nói với bọn họ một tiếng xin lỗi chân thành.
Nếu ông biết mấy đứa trẻ đó là cháu ngoại của mình thì chắc chắn ông đã sớm đưa bọn họ về nhà họ Ôn nhận lại người thân từ lâu rồi. Và sau đó, đích thân ông sẽ chăm sóc bọn họ thật tốt, làm sao có chuyện để họ phải ăn nhờ ở đậu nhà họ Đường được chứ?
Ông càng nghĩ càng thấy khó chịu trong lòng, khi ông gọi điện cho Ôn Huyền Dương và Ôn Huyền Triệt, cả hai đã nghe ra vấn đề từ trong giọng nói của ông, họ nhận thấy sự căng thẳng và khẩn trương qua ngữ điệu của bố mình, nên đã hỏi ông là có chuyện gì xảy ra.
Nhưng ông không có ý định nói với họ qua điện thoại, chỉ bảo họ mau về nhà.
Trước khi ngắt điện thoại, ông còn cẩn thận dặn dò họ thêm một câu là phải để tài xế lái xe, không được tự lái, tránh việc bọn họ quá sốt ruột lại phóng nhanh vượt ẩu, gặp nguy hiểm trên đường.
Ông chỉ gọi đứa con cả và con thứ tư về nhà.
Tập đoàn Ôn thị hiện nay ông đã giao quyền cho con trai cả là Ôn Huyền Dương, và hiện chủ tịch đương nhiệm của tập đoàn Ôn thị chính là Ôn Huyền Dương.
Còn con trai thứ tư của ông là Ôn Huyền Triệt đã mở một công ty game, làm ăn phát đạt và kiếm được rất nhiều tiền.
Còn đứa con trai thứ hai của ông - Ôn Huyền Cảnh đang là nhà nghiên cứu khoa học quốc gia, hiện anh ấy đang làm việc nghiên cứu khoa học tại viện quốc gia, nên việc ở trong phòng nghiên cứu đến mười ngày nửa tháng không về nhà là chuyện bình thường.
Vì sợ làm ảnh hưởng đến công việc của đứa con trai thứ hai nên ông không gọi anh ấy về nhà.
Còn con trai thứ ba của ông là Ôn Huyền Trừng hiện đang làm việc trong cơ quan bí mật quốc gia, đơn vị có kỷ luật nghiêm ngặt nên không thể tùy tiện về nhà được, vậy nên ông cũng không gọi cho người con này.
Khoảng hơn nửa giờ sau, Ôn Huyền Dương và Ôn Huyền Triệt người trước người sau bước vào thư phòng.
Khi hai anh em thấy sắc mặt Ôn Minh Viễn lộ rõ vẻ căng thẳng mà trước đây họ chưa từng thấy, cộng thêm vẻ khẩn trương sốt ruột đó của ông khiến bọn họ lo lắng, hỏi: “Bố, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Sao tự dưng lại gọi điện kêu bọn con về vội như vậy làm gì? Có chuyện gì xảy ra ạ?”
“Có chuyện, hơn nữa chuyện này còn vô cùng quan trọng... Chuyện này, bố nghĩ mình sẽ không nói lại lần thứ hai nữa đâu, mấy đứa đứng đây chờ bố một lát...” Ôn Minh Viễn nhấn vài cái trên máy tính, đồng thời gửi lời mời video call trên hai cái máy tính khác cho Ôn Huyền Cảnh và Ôn Huyền Trừng.
Rất nhanh sau đó, lời mời video call đã được tiếp nhận, Ôn Huyền Cảnh và Ôn Huyền Trừng xuất hiện gần như cùng lúc trên màn hình.
Nhìn thấy Ôn Minh Viễn và Ôn Huyền Dương, Ôn Huyền Triệt đều đang ở cùng nhau, Ôn Huyền Cảnh và Ôn Huyền Trừng càng thêm kinh ngạc.
“Bố, có chuyện gì mà phải nghiêm túc đến mức này vậy ạ?” Ôn Huyền Cảnh hỏi trước.
“Một chuyện vô cùng quan trọng...” Ôn Minh Viễn gửi fax tài liệu do Đường Cẩm Địch đưa tới cho Ôn Huyền Dương, ông nói: “Huyền Dương, con hãy cầm đống tài liệu điều tra được này đọc cho ba anh em con nghe đi.”
Ôn Huyền Dương lập tức trả lời: “Dạ.”, sau đó cầm đống tài liệu điều tra trên tay và bắt đầu đọc.
Những điều ghi trong tập tài liệu được anh ấy đọc lên, cùng với đó là sự thay đổi rõ rệt trên khuôn mặt bốn anh em, sự căng thẳng nghiêm trọng hiện rõ trên mặt của họ.
Chờ đến khi Ôn Huyền Dương đọc xong tập tài liệu, thư phòng bỗng chốc trở nên lặng ngắt như tờ.
Mãi đến một lúc lâu sau, đứa con thứ tư của ông là Ôn Huyền Triệt mới mở miệng hỏi: “Bố, cái này không phải sự thật đâu đúng không bố?”
“Không, đây là sự thật!” Ôn Minh Viễn lắc đầu: “Bố đã phái người đi xác minh kỹ càng rồi, theo tài liệu điều tra được thì Đường Linh Lung đã từng nói con gái bà ta là mệnh công chúa, sống một cuộc đời sung sướng được người ta tâng bốc, xinh đẹp ngút ngàn và được chiều chuộng vô hạn. Chưa hết, bà ta còn nói mẹ các con đường đường là con gái hợp pháp của nhà họ Đường, nhưng lại chẳng khác nào đồ ngốc, bị bà ta đùa bỡn đủ kiểu, rồi sống kiếp đời làm trâu làm ngựa...”
Hàng lông mày của Ôn Huyền Dương nhăn lại hết cỡ: “Nếu dựa theo lời Đường Linh Lung nói thì tức là bà ta đang chửi mẹ con giống như đồ ngốc, bị bà ta thoải mái đùa bỡn mà không biết gì, còn bảo mẹ con sống kiếp đời làm trâu ngựa là ý chỉ mẹ con đã cực khổ nuôi con gái giúp bà ta suốt từng ấy năm?”
“Có lẽ là vậy đấy... Còn nữa, các con xem cái này đi...” Ôn Minh Viễn lấy ra ba bức ảnh: “Đây là An An, Dạ Khê và ảnh của bà nội các con khi còn trẻ.”
Bốn anh em cẩn thận soi kỹ.
Sau khi so sánh xong, lòng bốn người như nguội lạnh.
Đường Dạ Khê và bà nội khi còn trẻ giống nhau ít nhất cũng phải đến ba bốn phần.
Còn cô em gái trên danh nghĩa hiện tại của bọn họ là Ôn An An thì lại không hề có điểm nào giống với bà nội khi còn trẻ.
“Nhìn ra rồi đúng không? Rõ ràng, Đường Dạ Khê mới đúng là người nhà họ Ôn chúng ta!” Ôn Minh Viễn đau lòng nhắm mắt, kích vào màn hình điện thoại: “Đây là ảnh chụp Thái Học Minh, bố đã hỏi một người bạn có quen biết với Thái Học Minh.”
Ông đặt ảnh chụp của Thái Học Minh và ảnh chụp của Ôn An An lại gần nhau.
Dung mạo của Ôn An An ít nhất cũng phải có hai ba chỗ giống với Thái Học Minh.
Chỉ có điều, đây là một nam một nữ.
Có hai ba điểm trông rất giống nhau, nhưng phải nhìn thật kĩ mới phát hiện ra được.
Người đã có nghi ngờ sẵn trong lòng, nghiêm túc lấy hai bức ảnh ra so sánh với nhau thì mới nhận ra được, nếu không chắc chắn sẽ không phát hiện ra.
Ôn Minh Viễn nhìn bốn người con của mình, ông nói: “Hiện giờ, bố có thể khẳng định chắc nịch một trăm phần trăm, Đường Dạ Khê mới chính là đứa em gái cùng bố cùng mẹ với các con! Bây giờ, để xác thực đáp án cũng chỉ còn một cách là xét nghiệm ADN nữa thôi, các con...”
Ông liếc mắt nhìn biểu cảm của bốn đứa con trai, nói: “Các con có ý tưởng gì không?”
Bốn anh em liếc mắt nhìn nhau.
Anh cả Ôn Huyền Dương nói: “Việc cần làm bây giờ là bố hãy mau đi làm xét nghiệm ADN với Đường Dạ Khê ngay, để xác nhận rõ ràng chuyện này.”
Ôn Minh Viễn gật đầu: “Bố đã phái người đi chuẩn bị phi cơ riêng rồi, khoảng nửa giờ nữa bố sẽ khởi hành đến Dạ Đô.”
Anh hai Ôn Huyền Cảnh nói: “Nếu Dạ Khê thật sự là em gái chúng con thì nhà mình nhất định phải đón em ấy về.”
Ôn Minh Viễn nói: “Đó là điều đương nhiên!”
Máu mủ ruột rà của nhà họ Ôn, con gái rượu của Ôn Minh Viễn ông sao có thể để lưu lạc bên ngoài được chứ?
“Vậy thì An An phải làm sao đây?” Anh tư Ôn Huyền Triệt hỏi.
“Đây cũng chính là lý do chủ chốt mà bố gọi mấy đứa tới đây để thảo luận...” Ôn Minh Viễn nói: “Nếu Dạ Khê thật sự là em gái các con, vậy thì An An phải làm sao? Nên để An An tiếp tục ở lại nhà họ Ôn, giao con bé cho nhà họ Thái, hay nên giao cho Đường Linh Lung đây?”
Ôn Huyền Dương khẽ nhíu mày: “Bố, theo những gì con hiểu về Dạ Khê thì nếu An An còn ở nhà họ Ôn, Dạ Khê chắc chắn sẽ không chịu nhận chúng ta đâu.”