Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối

Chương 267: Chương 267: Bảo mẫu




Bà Hạ nhất quyết đòi đi, Đường Dạ Khê và Hứa Liên Kiều đều cảm thấy không yên tâm.

Cơ thể của bà cụ quá yếu, trong lòng còn chứa sẵn lửa giận, nếu để bà đi tìm con thứ hai và con dâu, tâm trạng chắc chắn sẽ trở nên không tốt.

Với bệnh tình của bà cụ, nếu nổi giận sẽ làm cảm xúc càng thêm kích động, bệnh cũng nặng hơn. Để một già một trẻ tự đi tìm bố ruột và mẹ kế của Hạ Lăng Tự, Đường Dạ Khê và Hứa Liên Kiều thật sự rất lo lắng.

Sau khi do dự một lát, Đường Dạ Khê hỏi dò: “Bà ơi, cháu và Kiều Kiều đi cùng bà được không? Sức khỏe của bà yếu như vậy, cháu và Kiều Kiều lo lắng lắm.”

“Đúng thế.” Hứa Liên Kiều gật đầu đồng tình.

Hạ Lăng Tự nắm tay bà cụ, ngửa đầu nhìn bà bằng ánh mắt trông mong: “Bà nội, để dì Đường và dì Kiều Kiều đi giúp chúng ta đi, nha bà!”

Cậu vô cùng lo lắng cho cơ thể của bà nội. Nếu được, cậu mong bà nội có thể cùng cậu ở lại quê nhà.

Nhưng bà nội lại không đồng ý.

Bà nội nói, bà đã lâu không nhìn thấy bố của cậu, bà nhớ bố cậu lắm.

Nếu bố cậu không quay về thăm bà, bà chỉ đành chạy tới nhà để gặp con trai thôi.

Trước kia, một bà cụ tuổi cao sức yếu như bà không thể tới được Dạ Đô, bây giờ, vừa hay có người nhà họ Cố trợ giúp, bà mới có cơ hội tới tìm con trai thứ, bà nhất định phải đi một lần mới yên lòng, nếu không chỉ sợ trước lúc chết cũng chẳng được nhìn thấy con trai lần cuối.

Cậu bé có thể loáng thoáng đoán ra đây không phải lời thật lòng của bà nội.

Bà nội tới đây không phải chỉ để gặp mặt bố cậu.

Nhưng bà nội rất cố chấp, dù cậu có khóc lóc cầu xin cỡ nào, bà nội đều kiên quyết nói rằng bà nhớ bố cậu, nhất định phải tới Dạ Đô thăm bố cậu một lần, nếu không cho tới lúc chết bà cũng không thể nhắm mắt.

Không còn cách nào, cậu chỉ đành cùng bà nội quay lại Dạ Đô.

Hiện tại, bà nội muốn đi gặp bố, không hiểu vì sao, cậu lại cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Cậu cảm thấy cực kỳ bất an.

Cậu sợ lắm.

Nỗi sợ này khiến cậu muốn làm chút gì đó. Vì vậy, khi Đường Dạ Khê và Hứa Liên Kiều đề nghị muốn đi cùng hai bà cháu, cậu lập tức động lòng.

Sức khỏe của bà nội đã đủ khiến cậu rất tuyệt vọng, rất bất lực.

Lúc này, người duy nhất cậu có thể dựa vào chỉ có Đường Dạ Khê và Hứa Liên Kiều.

Cho nên cậu chẳng mong cầu gì hơn ngoài việc bà nội đồng ý để Đường Dạ Khê và Hứa Liên Kiều đi cùng.

Bà Hạ thật ra cũng rất muốn Đường Dạ Khê và Hứa Liên Kiều đi cùng bà, làm nhân chứng cho bà, bằng không, nếu chỉ có một già một trẻ bọn họ, bà lại không quen thuộc với cuộc sống nơi đây, nếu bị người khác bắt nạt thì cũng chẳng kiếm được chỗ để tố khổ.

Nếu không có người giúp bà, thứ bà có thể dựa vào cũng chỉ có lương tâm của đứa con thứ và con dâu mà thôi.

Nhưng hai người họ mà cũng có thứ gọi là lương tâm sao?

Nếu có, bọn chúng cũng sẽ không tìm cách hủy diệt cháu trai ngoan của bà.

Hai người họ là súc sinh, là đồ không có lương tâm.

Chỉ là, đây là việc nhà.

Người xưa có câu, thanh quan cũng khó phân định việc nhà, người thông minh cũng không muốn nhúng tay vào chuyện nhà của người khác.

Đường Dạ Khê và Hứa Liên Kiều là người tốt, bà không muốn khiến Đường Dạ Khê và Hứa Liên Kiều khó xử, cho nên dù rất mong hai người có thể giúp bà, bà cũng không nói ra khỏi miệng.

Bà Hạ không muốn vì nhà họ Hạ mà khiến hai cô gái tốt này phải dính đầy một thân bùn, nhưng nếu Đường Dạ Khê và Hứa Liên Kiều đã chủ động đưa ra đề nghị, cháu trai cũng khẩn khoản nhìn bà, bà đã thay đổi chủ ý.

Bà nhìn về phía Đường Dạ Khê: “Khê Khê, bà nghe Tiểu Tự nói, cháu có mở một văn phòng chuyên tiếp nhận ủy thác của người khác. Nếu đã vậy, bà muốn nhờ cháu chăm sóc cho bà và Tiểu Tự, sau khi bà lấy được tiền từ chỗ con trai, bà sẽ trả phí cho hai cháu, cháu xem như vậy có được không?”

Nếu để Đường Dạ Khê và Hứa Liên Kiều đi theo bà, ít nhiều gì cũng phải cho các cô một thân phận danh chính ngôn thuận, bằng không người ta sẽ mắng các cô không trâu bắt chó đi cày.

“Bà ơi, bà quá khách khí.” Đường Dạ Khê nói: “Tiểu Tự và Tiểu Sơ, Tiểu Thứ là bạn tốt, Tiểu Tự cũng từng giúp đỡ Tiểu Sơ và Tiểu Thứ, chúng cháu giúp bà là chuyện nên làm mà.”

“Cứ vậy đi.” Bà cụ cương quyết trả lời: “Hoặc là cháu nhận lời ủy thác của bà, hoặc là bag và Tiểu Tự tự mình tới đó.”

Đây là một bà lão vô cùng cố chấp, không ai có thể lay chuyển nổi suy nghĩ của bà, Đường Dạ Khê bất đắc dĩ, chỉ đành gật đầu, nói: “Được rồi, cháu đồng ý.”

Dù sao văn phòng Quảng Hạ của cô cũng chỉ kiếm được tiền khi làm ăn với mấy tên nhà giàu, nếu làm việc với người thường, đặc biệt là người có hoàn cảnh khó khắn, hầu hết trường hợp đều là “Nửa bán nửa tặng“. Sau khi hoàn thành xong mọi chuyện, cô sẽ thu chút tiền tượng trưng của bà cụ, sau đó dùng cách khác trả lại cho Hạ Lăng Tự là xong.

Nói thật, tuy rằng cô không định nhận tiền của bà Hạ, nhưng thái độ của bà vẫn làm cô cảm thấy rất dễ chịu.

Sau khi mở văn phòng Quảng Hạ, cô ghét nhất chính là loại người không biết tri ân báo đáp.

Có vài người, cô vươn tay trợ giúp họ, họ lại coi điều đó như chuyện hiển nhiên.

Cô từng cảm thấy không ít người có hoàn cảnh đáng thương, kinh tế khó khăn, nên cố ý miễn giảm phí dụng cho họ, lúc đầu họ còn vô cùng cảm kích, nhưng càng về sau, họ càng được nước lấn tới, đưa ra một vài yêu cầu rất quá đáng.

Đường Dạ Khê gặp qua rất nhiều người như vậy, và lần nào cô cũng đều không chút do dự tung cước đá văng họ ra xa, đồng thời không bao giờ tiếp nhận lời ủy thác của bọn họ nữa. Cho dù họ có hối hận, quỳ gối bên ngoài chỗ làm việc của cô mà khóc lóc đòi sống đòi chết, cô cũng sẽ làm như không thấy mà bỏ mặc họ.

Trên đời này, người cần giúp đỡ rất nhiều, nhưng cô hi vọng người mà cô giúp là người có tình có nghĩa, chưa không phải lòng lang dạ sói.

Vì Hạ Lăng Tự, cô vẫn luôn tỏ thái độ tôn kính bà Hạ, cũng rất quan tâm bà và bà Hạ cũng không xem sự quan tâm và tôn kính của cô là thứ hiển nhiên, trái lại còn rất cảm kích cô, thái độ đối với họ cũng rất khách khí, coi họ như ân nhân mà đối đãi.

Người như vậy, mới đáng để cô giúp đỡ.

Cô không phải thánh thần.

Cô có thể không mong báo đáp khi vươn tay giúp người, nhưng cô hi vọng họ sẽ nhớ rõ của lòng tốt và sự lương thiện của cô. Đồng thời, nếu sau này có cơ hội, họ sẽ trả lại phần lương thiện và tốt bụng này cho những người cần giúp đỡ.

Chỉ có như vậy, thế giới này mới ngày một tươi đẹp.

Trước khi tới nhà họ Hạ, Hứa Liên Kiều kiểm tra toàn bộ cơ thể bà Hạ lần nữa, cho bà uống vài liều thuốc dự phòng, còn dặn đi dặn lại bà cụ không nên tức giận, phải giữ vững tâm thế bình thản.

Bà cụ mỉm cười đồng ý, nhưng trong lòng biết rõ mình sẽ không làm được.

Đối phó với một kẻ không biết xấu hổ như con dâu thứ hai, nếu cứ giữ tâm thế bình thản mãi, vậy sẽ không đòi được tiền.

Chỉ khi bà càng vô sỉ hơn con dâu thứ hai, bà mới có khả năng đòi đủ số tiền để cháu trai ngoan của bà sử dụng tới lúc trưởng thành.

Tình trạng sức khoẻ của mình thế nào, bà biết rất rõ, nếu đã tới Dạ Đô, bà cũng không định còn mạng quay về.

Bà đã gần đất xa trời rồi.

Trước khi ra đi, nguyện vọng duy nhất của bà là có thể sắp xếp ổn thoả cho cháu trai, chỉ cần có thể chuẩn bị xong xuôi mọi thứ cho cậu bé, dù có chết, bà cũng sẽ ngậm cười nơi chín suối!

Khi đến nhà họ Hạ, Hạ Lăng Tự nhấn chuông cửa.

Người mở cửa chính là người hầu của nhà họ Hạ, nhìn thấy Hạ Lăng Tự, người hầu có hơi sửng sốt: “Cậu về rồi...”

Bà ta ló đầu ngó người đứng đằng sau Hạ Lăng Tự: “Sao cậu lại tự tiện dẫn khách về nhà thế?”

Bà ta cau mày, trên mặt để lộ vẻ bất mãn: “Cậu thật sự càng ngày càng không hiểu chuyện, cậu biết bà chủ thích yên tĩnh cỡ nào, sao có thể tùy tiện dẫn người lạ về nhà cơ chứ?”

Bà Hạ nắm chặt tay Hạ Lăng Tự, xụ mặt hỏi: “Tiểu Tự, ai vậy?”

Hạ Lăng Tự nói: “Bà nội, đây là bảo mẫu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.