Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối

Chương 131: Chương 131: Bị bắt




Sắc mặt Từ Cẩm Điềm trắng bệch, biện bạch: “Vòng tay của tôi tìm thấy trong phòng cô, bằng chứng xác thực như vậy cơ mà. Với lại mọi chuyện đã qua lâu thế rồi, giờ cô lại muốn trả đũa, hắt ngược nước bẩn lên người tôi sao?”

“Mọi chuyện đã qua từ lâu thì sao?” Đường Dạ Khê nhếch môi mỉa mai: “Nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm, cô cho rằng chuyện đã qua lâu rồi, chân tướng sẽ bị che giấu và tôi sẽ gánh xô nước bẩn này giúp cô cả đời ư?”

“Tôi thấy cô cho rằng thân phận của bản thân đã khác trước nên có năng lực hắt ngược nước bẩn lên người tôi.” Trong mắt Từ Cẩm Điềm ngấn lệ: “Đúng, thân phận cô bây giờ không còn như trước nữa, cô là cô cả nhà họ Ôn, mà tôi chỉ là cô họ nhà họ Đường. Cô chặn cửa phòng khách, không cho tôi tiến vào nhà họ Ôn, mục đích là để tạo áp lực lên dì và dượng của tôi, muốn ép tôi thừa nhận chuyện năm đó là do tôi làm, hòng tẩy trắng thanh danh của cô, đúng không?”

“Đừng nói dối nữa, vô dụng thôi.” Đường Dạ Khê thản nhiên đáp lại: “Nếu tôi đã dám chặn cô ở ngoài cửa, tức là tôi có lòng tin nên mới dám chặn cô. Cô cho rằng mọi chuyện đã qua nhiều năm nên tôi sẽ không tìm thấy chứng cứ ư? Cô sai rồi.”

Trái tim Từ Cẩm Điềm run lên, mặt mày tái nhợt hẳn đi: “Đường Dạ Khê, cô có ý gì? Chứng cứ đâu? Rõ ràng là cô trộm trang sức của tôi, cho dù cô có tìm được chứng cứ, cũng là bằng chứng chứng minh cô đã ăn trộm đồ của tôi thôi, có liên quan gì với tôi chứ?”

“Từ Cẩm Điềm, cô biết không? Thủ đoạn vu oan giá họa của cô cũng chẳng cao siêu gì đâu. Năm đó không một ai phát hiện ra chân tướng chỉ vì tất cả mọi người đều nhận định rằng trang sức của cô là do tôi trộm, nên không ai điều tra…” Đường Dạ Khê nhìn chằm chằm cô ta: “Mấy ngày hôm trước, có người đã điều tra lại, sau đó bọn họ tìm thấy bằng chứng có thể chứng minh tôi trong sạch…”

“Cô nói bậy!” Từ Cẩm Điềm bối rối nói: “Cho dù tìm được bằng chứng thì nhất định cũng là giả, là do cô muốn hắt nước bẩn vào tôi nên mới ngụy tạo chứng cứ giả thôi!”

Đường Dạ Khê cười cười: “Tôi không ở đây đấu võ mồm với cô nữa, tôi đã báo cảnh sát rồi, họ sẽ tới nhanh thôi. Sau khi cảnh sát tới, tôi sẽ giáo chứng cứ cho họ, cô vu oan hãm hại tôi, số tiền liên quan tới vụ án cũng lớn lắm … Từ Cẩm Điềm, cô sẽ phải ngồi tù, sẽ phải trả giá cho những hành động của mình năm đó!”

“Cô… cô nói cái gì?” Từ Cẩm Điềm luống cuống.

Cô đã báo cảnh sát?

Tại sao cô có thể báo cảnh sát chứ!

Đây là việc riêng của nhà bọn họ thôi mà…

Năm đó, tất cả mọi người đều cho rằng trang sức của cô ta là bị Đường Dạ Khê lấy trộm, nhưng cũng đâu có ai báo án, bây giờ Đường Dạ Khê dựa vào đâu mà dám báo án chứ?

Cô ta sợ mới mức tay chân lạnh ngắt cả đi, sợ sệt bắt lấy cổ tay Từ Tú Huỳnh, hốc mắt đong đầy nước: “Dì, cháu thật sự không có vu oan cho cô ta, là cô ta muốn hại cháu, dì ơi…”

Từ Tú Huỳnh vỗ vai cô ta trấn an, nhíu mày nhìn Đường Dạ Khê: “Đây là việc riêng của nhà chúng ta, sao có thể báo cảnh sát được? Nếu để người ngoài biết thì thanh danh của cả nhà họ Ôn lẫn nhà họ Đường đều bị tổn hại đấy.”

“Không báo cảnh vậy làm sao trả lại công đạo cho tôi?” Ánh mắt Đường Dạ Khê nhìn bà ta vô cùng lạnh nhạt: “Năm đó tôi bị các người đánh suýt chết. Khi ấy tôi còn nhỏ, không có cách nào chứng minh sự trong sạch của mình, bây giờ tôi đã có năng lực làm chuyện ấy, đương nhiên phải đòi lại công bằng cho bản thân rồi.”

“Mẹ ơi…” Đường Tiểu Thứ vốn đang dựa vào lòng Cố Thời Mộ bỗng nhào vào ngực Đường Dạ Khê, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong ngực cô, khóc nức lên.

“Không sao đâu, Tiểu Thứ, mọi chuyện đã qua rồi, mẹ không thấy khổ sở nữa, Tiểu Thứ cũng đừng đau buồn!” Đường Dạ Khê đau lòng ôm lấy cơ thể nho nhỏ của cậu bé, dịu dàng vỗ về cậu bé.

Cô không để hai đứa con trai tránh đi. Đối với cô mà nói, trên lưng đeo cái danh ăn trộm là chuyện chẳng vẻ vang gì.

Cô sợ mai mốt có người nói xằng nói bậy trước mặt con trai hai người. Hai con nhất định sẽ tin cô, nhưng nếu không biết rõ chân tướng, những lời xằng bậy bên ngoài sẽ làm tổn thương đến bọn nhỏ.

Nếu đã vậy, chi bằng nói cho bọn nhỏ biết sự thật.

Ngoại trừ lý do đó, còn một nguyên nhân khác là cô không muốn hai đứa nhỏ trở thành gà công nghiệp được nuôi trong tháp ngà.

Chỉ có để bọn nhỏ dầm mưa dãi nắng thì chúng mới biết trên đời này, lòng người có bao nhiêu hiểm ác, có vậy bọn nhỏ mới khôn ra, tương lai biết né tránh những chuyện tương tự.

Đường Tiểu Sơ cũng bước lại gần Đường Dạ Khê, cầm tay Đường Dạ Khê, ngửa đầu nhìn cô, gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn nghiêm lại: “Mẹ ơi, con không sợ, về sau con sẽ bảo vệ mẹ!”

“Ngoan!” Đường Dạ Khê sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu bé, nở nụ cười dịu dàng như nước.

Chân mày Từ Tú Huỳnh cau lại, đang định mở miệng nói thêm gì đó, tiếng còi xe cảnh sát đã vang lên loáng thoáng từ phía xa, hơn nữa cũng càng ngày càng rõ, càng ngày càng gần.

Nghe thấy tiếng còi cảnh sát, cả người Từ Cẩm Điềm run lên, trong mắt lộ vẻ hoảng loạn, bàn tay lạnh lẽo như băng tóm chặt lấy cổ tay Từ Tú Huỳnh.

Từ Tú Huỳnh nhíu chặt mày, nhìn cô ta bằng ánh mắt khó hiểu: “Điềm Điềm, cháu sợ cái gì? Nếu cháu không làm, không một ai có thể đổi trắng thay đen hết.”

Bà ta cũng không muốn nghi ngờ Từ Cẩm Điềm, nhưng phản ứng của Từ Cẩm Điềm thật sự rất bất thường.

Nếu như người gặp phải chuyện này là bà ta, chắc chắn bà ta sẽ nổi giận đùng đùng.

Dạ Khê dám đổi trắng thay đen, nói xấu cô ta, thế thì phản ứng của cô ta phải là giận dữ chứ không phải sợ hãi.

Nhưng cảm xúc lúc này của Từ Cẩm Điềm không có chút tức giận nào, chỉ toàn là sợ sệt. Trong lòng bà ta không kiềm được mà nảy sinh nghi ngờ, chẳng lẽ chuyện năm đó Đường Dạ Khê thật sự vô tội.

“Dì, cháu sợ lắm.” Giọng nói Từ Cẩm Điềm run lên: “Dì, Đường Dạ Khê bây giờ là cô cả nhà họ Ôn, cháu sợ cô ta đã mua chuộc cảnh sát, vu oan giá họa cho cháu, nếu vậy thật thì có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được…”

“Cháu cho rằng dì và dượng cháu đã chết hay sao?” Từ Tú Huỳnh nói: “Trừ phi cảnh sát lấy ra được bằng chứng chứng minh chuyện năm đó thật sự là do cháu làm, nếu không, có dì và dượng cháu ở đây, ai cũng đừng tơ tưởng đến chuyện nói xấu cháu!”

Từ Cẩm Điềm đâu có nghe lọt lời an ủi của bà ta, tiếng xe cảnh sát ngày càng gần, cô ta càng run rẩy nhiều hơn.

Trong lòng cô ta không dám chắc.

Cô ta sợ Đường Dạ Khê thật sự tìm được chứng cứ chứng minh chuyện năm đó chỉ là do cô ta tự biên tự diễn.

Nếu Đường Dạ Khê tìm được chứng cớ thật, cô ta sẽ bị bắt đi, vậy thì tiêu đời rồi!

Cô ta thầm mến Ôn Huyền Dương. Không biết tình cảm này đã xuất hiện từ khi nào, nhưng đợi cô ta phát hiện ra thì đã sớm hãm sâu vào trong đó rồi; trong mắt, trong lòng cô ta bây giờ ngoại trừ Ôn Huyền Dương đã không thể tiếp nhận thêm người nào khác.

Dì của cô ta đã biết chuyện này, luôn uyển chuyển khuyên cô ta, nói rằng Ôn Huyền Dương không hợp với cô ta, muốn cô ta hết hy vọng.

Cô ta phải quỳ xuống cầu xin thì dì mới đồng ý sẽ tới nói chuyện với hai vợ chồng Ôn Minh Viễn một tiếng, để cô ta và Ôn Huyền Dương cùng đi xem mắt.

Nếu vợ chồng Ôn Minh Viễn và Ôn Huyền Dương đồng ý, cô ta sẽ trở thành bạn gái của Ôn Huyền Dương, thậm chí tương lai rất có thể sẽ được gả cho Ôn Huyền Dương.

Cô ta thầm mến Ôn Huyền Dương rất lâu rồi, phải chờ hơn nghìn ngày ngàn đêm mới chờ được tới lúc dì ủng hộ cô ta, để cô ta tiến lại gần giấc mơ của mình hơn một bước.

Nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện.

Nếu vụ việc năm đó bại lộ, Ôn Huyền Dương sẽ nhìn cô ta thế nào?

Cả đời này, Ôn Huyền Dương sẽ không thích cô ta!

Từ Cẩm Điềm càng nghĩ càng hoảng, càng nghĩ càng thấy đau đớn, nước mắt rơi xuống như mưa.

Xe cảnh sát đã tới.

Vài vị cảnh sát bước xuống xe, người đi đầu lấy lệnh bắt giam ra, giơ lên trước mặt Từ Cẩm Điềm: “Từ Cẩm Điềm, chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan tới một vụ án mất trộm đồ trang sức xảy ra sáu năm trước, mời cô về đồn hợp tác điều tra với chúng tôi.”

“Không, chuyện đó không liên quan đến tôi, tôi trong sạch!”

Từ Cẩm Điềm sợ hãi trốn ra phía sau Từ Tú Huỳnh, nắm chặt lấy cánh tay Từ Tú Huỳnh: “Dì, cháu trong sạch mà!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.