Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối

Chương 337: Chương 337: Bốc đồng là ma quỷ




Diệp Tri Nam có oán hận với Diệp Á Lâm, mượn rượu giả điên, không chịu tha cho anh ta.

Diệp Á Lâm đã tự đánh mình mấy cái rất mạnh, đến nỗi mặt đỏ sưng cả lên, khoé miệng trào máu, cô ta vẫn không chịu.

Cô ta giật tóc Diệp Á Lâm, lại bắt Diệp Á Lâm ngẩng đầu: “Mày nói lần nữa, mày là gì của anh cả?”

Yết hầu Diệp Á Lâm động đậy một chút, cụp mắt xuống: “Người hầu... tôi biết sai rồi, xin cô chủ trách phạt...”

Diệp Á Lâm đã nhịn hết mức, nhưng Đường Dạ Khê vẫn thấy sự xấu hổ và đau đớn trên mặt anh ta.

Đường Dạ Khê không nhịn được nữa.

Chuyện thế này đáng ra cô không nên nhúng tay.

Mạng sống và tôn nghiêm của Diệp Á Lâm đều là của nhà họ Diệp, cô bây giờ ra mặt giúp Diệp Á Lâm, nếu Diệp Tri Nam mất mặt lần này với cô vì chuyện của Diệp Á Lâm, chắc chắn sẽ giận lây sang Diệp Á Lâm, ôm hận với Diệp Á Lâm.

Sau này, Diệp Á Lâm sẽ bị cô ta phạt ác liệt hơn nữa.

Bây giờ cô ra mặt giúp Diệp Á Lâm không phải giúp Diệp Á Lâm mà lại hại Diệp Á Lâm.

Vậy nên vừa rồi cô không lên tiếng.

Nhưng có thể thấy rõ Diệp Tri Nam càng lúc càng quá đáng, cô không nhịn được nữa.

Cô đẩy Tiểu Thứ vào lòng Hứa Liên Kiều, bước lên phía trước, vừa định cất lời thì một cô gái chạy từ cửa vào, nhìn thấy Diệp Tri Nam giữa đám người thì phẫn nộ hét lên: “Diệp Tri Nam, tôi phải giết cô!”

Cô gái chạy qua đám người, xông tới trước mặt Diệp Tri Nam, một tay bóp cổ cô ta, một tay còn lại đấm mạnh lên bụng Diệp Tri Nam.

Diệp Tri Nam kêu gào thảm thiết gập người lại, cô gái nắm lấy cánh tay của cô ta, bẻ ngược ra sau, đẩy cô ta ngã ra đất, bước một chân qua rồi cưỡi lên người cô ta, đấm liên tục vào mặt cô ta như điên, vừa khóc vừa gào: “Diệp Tri Nam, tôi phải giết cô! Con súc sinh! Tôi phải giết cô, phải giết cô, phải giết cô!”

Đường Dạ Khê kinh ngạc dừng chân.

Cố Tần luôn đi theo sau bảo vệ cô, lúc này chú ý đến cử động của cô thì nói: “Đó là Diệp Tình Bắc, là con gái của vợ hai nhà họ Diệp, rất được cưng chiều ở nhà họ Diệp, từng cứu mạng ông cụ nhà họ Diệp, là hàng cháu con mà ông cụ thương nhất.”

“Con gái vợ hai?” Đường Dạ Khê khẽ hỏi: “Vậy cô ấy là chị em họ với Diệp Tri Nam?”

Cố Tần gật đầu: “Đúng vậy, Diệp Tình Bắc là em họ của Diệp Tri Nam, tiếng tăm Diệp Tình Bắc ở ngoài tốt hơn Diệp Tri Nam nhiều, cũng không biết Diệp Tri Nam lại làm chuyện tày đình gì mà khiến cô hai nhà họ Diệp tức đến mức này.”

“Không chỉ là tức, tôi thấy còn giống hận thù hơn,“ Đường Dạ Khê nói: “Không khác gì thù giết cha hết.”

Lúc hai người nói mấy câu, Diệp Tình Bắc đã đánh Diệp Tri Nam sưng hết mặt mũi, máu ứa khắp mặt.

Diệp Á Lâm đứng lên sang ngăn lại, nhưng anh ta không dám ra tay với Diệp Tình Bắc, chỉ có thể sốt ruột khuyên: “Cô hai, cô bớt giận lại...”

Diệp Lâm Đông làm việc xong, đến khách sạn toan hội họp với em gái mình là Diệp Tri Nam, vừa vào cửa đã thấy một cô gái đang ngồi trên người em gái mình, đánh em gái anh ta hết cái này tới cái khác.

Em gái anh ta bị đánh đổ máu, không hề có sức đánh trả.

Đầu anh ta nhất thời như nổ tung.

Anh ta sải bước tới, túm lấy cổ áo sau gáy của cô gái đang cưỡi trên người em gái mình, kéo cô gái ra khỏi người em gái của mình rồi ném mạnh ra phía sau.

Diệp Tình Bắc bị anh ta dùng sức ném ra sau, lảo đảo lùi lại mấy bước rồi đập lưng vào kệ gỗ cổ dùng để trang trí trong cửa hàng.

Kệ gỗ bị cô ấy đụng vào, lung lay vài lần rồi ngã về phía sau.

Đằng sau kệ là vài vị khách, thấy kệ ngã thì hoảng, theo phản xạ mà dùng sức đẩy kệ gỗ về phía ngược lại.

Đến mấy người đồng thời dùng sức mạnh quá lại khiến kệ gỗ ngã đùng ra đất, đè Diệp Tình Bắc xuống dưới.

Diệp Á Lâm gần như sợ đến mức tim ngừng đập, kêu lớn lên: “Cô hai!”

Diệp Lâm Đông ban nãy còn không nhìn người bị anh ta đẩy ra xa là ai, lúc này đang ngồi xuống xem thương thế Diệp Tri Nam bỗng nghe tiếng Diệp Á Lâm kêu lên thì ngớ ra.

Anh ta chậm rãi quay đầu nhìn Diệp Á Lâm: “Gì cơ?”

Diệp Á Lâm trắng bệch cả mặt mà xông về phía chiếc kệ: “Cô hai! Là cô hai!”

Diệp Lâm Đông quay đầu lại nhìn.

Diệp Á Lâm vứt đồ linh tinh trên kệ xuống, nắm lấy thành kệ, giọng nói mang theo tiếng nức nở: “Mọi người giúp một tay với, giúp với!”

Khách khứa chung tay giúp anh ta dựng chiếc kệ đang đè trên người Diệp Tình Bắc lên.

Diệp Tình Bắc nằm ra đất, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch, khoé miệng không ngừng chảy máu.

Cô ấy nằm giữa đống đồ lộn xộn, không nhúc nhích, không rõ còn sống hay đã chết.

Diệp Lâm Đông nhìn mặt cô ấy xong, cả người cứng đờ ra.

Lúc anh ta đẩy cửa bước vào, Diệp Tình Bắc đang quay lưng với anh ta, nên từ đầu chí cuối anh ta không thấy mặt của Diệp Tình Bắc.

Anh ta nằm mơ cũng không nghĩ tới người ngồi trên người em gái anh ta đánh em gái anh ta sưng mặt sưng mày lại là Diệp Tình Bắc.

Thấy đứa em gái duy nhất của mình bị người ta đè lên đánh cho cả mặt máu me, anh ta tức quá mất khôn, nhất thời không còn lí trí gì, không kịp nghĩ gì mà xông tới kéo cổ áo cô gái kia ném ra sau.

Anh ta không nhìn thấy mặt người đánh em gái, anh ta cũng không nghĩ đến hậu quả, cho dù anh ta có nghĩ, anh ta cũng sẽ không nghĩ tới anh ta chỉ ném người đó ra sau lại tạo thành hậu quả nghiêm trọng thế này... Người bị anh ta ném ra sau đụng phải chiếc kệ, chiếc kệ ngã đè lên người đó, mà người đó lại là em họ máu mủ của anh ta!

Anh ta ngơ ra trong một chốc rồi rất nhanh phản ứng lại, không quan tâm Diệp Tri Nam mà xoay người chạy tới bên cạnh Diệp Tình Bắc, run rẩy đưa ngón tay lên ngang mũi Diệp Tình Bắc.

Vẫn còn thở, nhưng rất yếu ớt.

Máu tươi vẫn không ngừng túa ra từ khoé miệng Diệp Tình Bắc, không có dấu tích gì là ngừng lại.

Anh ta mềm oặt hai chân, suýt thì ngã ra đất, run rẩy nói: “Mau, mau gọi xe cứu thương!”

Diệp Á Lâm vội vàng gọi cấp cứu.

Diệp Lâm Đông xé một mảnh áo lau máu cho Diệp Tình Bắc.

Máu vẫn tuôn không ngừng, không thể dừng lại được.

Diệp Lâm Đông tái mét cả mặt giờ còn tái hơn, Diệp Tình Bắc khó mà sống nổi, cả người anh ta run bần bật, chưa từng sợ hãi thế này.

Nếu Diệp Tình Bắc chết, anh ta phải nói năng thế nào với người nhà đây?

Diệp Tình Bắc là một đứa bị sinh non, vốn dĩ đã yếu ớt.

Chú thím hai của anh ta có một trai một gái, rất nhiều cha mẹ thương con trai hơn, nhưng chú thím anh ta lại thương đứa con gái ốm yếu Diệp Tình Bắc này hơn.

Thím hai anh ta là nhà sửa văn vật giỏi nhất trong nước, lúc mang thai Diệp Tình Bắc, cấp trên tìm đến thím, nhờ thím sửa một loạt văn vật được đào ra từ huyệt mộ.

Thím hai của anh ta đã nhìn là nhớ không bao giơ quên, lại khéo tay, kiến thức chuyên ngành rất chắc, tay nghề nhanh nhạy, trời ban cho tài năng là để làm việc này.

Loạt văn vật đó rất quý, cũng rất khó sửa, trong nước chỉ mỗi thím là tìm được.

Lúc đó mạch thai thím không ổn định, có hiện tượng sảy thai, bác sĩ muốn thím nằm nghỉ, ít hoạt động lại, nhưng vì bảo vệ bảo vật quốc gia mà thím anh ta vẫn bận rộn, có tâm với nghề đêm ngày không ngừng, tâm huyết và bận bịu đến ba tháng sau, Diệp Tình Bắc bị sinh non.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.