“Tôi không muốn biết mấy chuyện này.” Đường Dạ Khê giận dữ nói: “Tôi đã biết gia đình anh xử lý như thế nào về mối quan hệ với nhà họ Quách rồi. Nhà họ Quách đã trộm con của nhà anh, thậm chí còn suýt hại chết thằng bé, vậy mà gia đình anh vẫn có thể không mang thù oán tiếp tục hợp tác với bọn họ. Có phải tôi nên khen ngợi nhà họ Tống các anh rộng lượng, tác phong quân tử hay không?”
Sau khi biết nhà họ Tống vẫn tiếp tục hợp tác với nhà họ Quách, Đường Dạ Khê đã cảm thấy uất ức thay Đường Vô Ưu.
Nhưng nghĩ kỹ lại, quả thật chuyện trộm con này là do một mình Thư Mộng Lan gây ra, mấy người khác của nhà họ Quách đều vô tội. Cô tức giận bất bình như vậy là muốn nhà họ Quách bị tội liên đới, có lẽ cô thật sự nhỏ mọn, lòng dạ hẹp hòi.
Vì thế, cô đã nhẫn nhịn không nói gì.
Nhưng lần này, cô không thể nhẫn nhịn được nữa.
Hai ngày qua, để tham dự hôn lễ của cô, người trong văn phòng của cô đã lần lượt trở về từ bên ngoài.
Sau khi quay về Dạ Đô, bọn họ đã nghe nói về gia thế của Đường Vô Ưu, xuất phát từ lòng quan tâm... hoặc cũng có thể là bệnh nghề nghiệp, một đám người đã điều tra đến cùng về nhà họ Quách và nhà họ Tống.
Bọn họ không những điều tra rất rõ về cách giải quyết chuyện kế tiếp của nhà họ Tống, mà còn chụp được bức ảnh về cuộc gặp gỡ giữa Tống Khả Ninh và Thư Mộng Lan.
Sau khi Tống Khả Ninh gặp mặt Thư Mộng Lan, đã nói chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ, rồi Tống Khả Ninh đưa cho Thư Mộng Lan một thẻ ngân hàng và một hộp trang sức lớn.
Sau khi xem xong bức ảnh do nhân viên của mình chụp lại, Đường Dạ Khê nhất thời bùng nổ.
Tống Khả Ninh lấy tiền ở đâu ra?
Là nhà họ Tống đã đưa cho cô ta.
Tống Khả Ninh đã đưa tiền mà nhà họ Tống cho cô ta, cho Thư Mộng Lan.
Nói cách khác, chẳng phải Thư Mộng Lan đã ngược đãi Đường Vô Ưu, nhưng nhà họ Tống vẫn chu cấp tiền cho Thư Mộng Lan hay sao?
Một loạt hành động của nhà họ Tống đã khiến cô ngạt thở.
Người thân như vậy không thừa nhận cũng được.
Tống Tinh Không có thể thấu hiểu cơn giận của Đường Dạ Khê, bởi vì bây giờ anh ta cũng đang rất tức giận: “Chị dâu, chị đừng giận, tôi hiểu tâm trạng bây giờ của chị, tôi bảo đảm nhất định sẽ cho Vô Ưu một lời giải thích.”
“Không cần đâu, chúng tôi không cần lời giải thích nào cả.” Đường Dạ Khê nói: “Các anh cứ xem như chưa từng phát hiện ra chân tướng, cũng như chưa từng tìm thấy Vô Ưu là được. Những gì Thư Mộng Lan đã nợ Vô Ưu, tôi sẽ thay thằng bé đòi lại, nhà họ Tống các anh cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì là được.”
“Cô Đường, ý cô là sao?” Bà Tống mặc áo khoác đi ra khỏi phòng khách, đúng lúc nghe thấy câu nói cuối cùng của Đường Dạ Khê, nên bất mãn chất vấn Đường Nhu.
Đường Dạ Khê liếc nhìn bà ấy: “Ý tôi là nếu nhà họ Tống mấy người bằng lòng với tình trạng hiện nay, không muốn thay đổi gì cả, vậy thì mấy người cứ sống vui vẻ bên cạnh con gái của mấy người, coi như chưa từng sinh ra Vô Ưu là được.”
Sắc mặt vốn đã tái nhợt của bà Tống lại càng tái nhợt hơn: “Cô Đường nói vậy là sao? Vô Ưu là con trai ruột của tôi, thằng bé là do tôi sinh ra, sao tôi có thể xem như chưa từng sinh ra thằng bé chứ?”
“Cho dù bà sinh ra thì sao?” Đường Dạ Khê cười khẩy: “Bà đã sinh ra thằng bé, nhưng sau khi sinh ra bà đâu có chăm sóc tốt cho thằng bé, để thằng bé bị người khác đánh tráo, rồi bị ngược lại mười mấy năm. Lúc tôi cứu thằng bé về, thằng bé chỉ còn lại chút hơi thở, nếu tôi không cứu thằng bé thì nó đã sớm chết ở bên đường rồi. Sinh mạng mà bà ban cho thằng bé đã mất từ mấy năm trước rồi, bây giờ mạng của thằng bé là do tôi cho.”
“Đúng! Đúng! Đúng!” Đường Vô Ưu bị Đường Dạ Khê nắm chặt cổ tay gật đầu lia lịa, nhìn Đường Dạ Khê bằng đôi mắt sáng lấp lánh: “Nếu năm đó chị không cứu em, em đã sớm chết rồi, mạng của em là do chị ban cho.”
Bà Tống tức đến mức suýt ngất đi: “Cô Đường, ý cô là sao? Tôi biết tôi đã nợ Vô Ưu, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Vô Ưu cũng là con ruột của tôi, thằng bé là cốt nhục của tôi và chồng tôi, sao cô có thể gây chia rẽ quan hệ giữa thằng bé và chúng tôi vậy?”
“Không phải tôi gây chia rẽ quan hệ giữa thằng bé và mấy người, mà là mấy người hoàn toàn không xem thằng bé là con trai. Tôi cảm thấy đau lòng uất ức không đáng thay cho thằng bé.” Đường Dạ Khê giận dữ nói: “Thư Mộng Lan đã trộm con trai của mấy người đi, vậy mà mấy người vẫn có thể tiếp tục hợp tác với nhà họ Quách. Đúng, Quách Khải đã ly hôn với Thư Mộng Lan, nhưng tôi không tin rằng với sự khôn khéo của nhà họ Tống mấy người, mấy người sẽ không nghĩ đến việc Thư Mộng Lan đã sinh cho Quách Khải hai cô con gái và một cậu con trai. Quách Khải đã ly hôn với Thư Mộng Lan thì sao chứ? Các con của Quách Khải vẫn còn ở lại nhà họ Quách, chỉ cần nhà họ Quách hưng thịnh, các con của Quách Khải vẫn có thể phụng dưỡng Thư Mộng Lan, nửa đời còn lại của Thư Mộng Lan vẫn có thể sống sung sướng cơm ngon áo đẹp. Một người phụ nữ suýt hại chết con trai ruột của mấy người, vậy mà mấy người vẫn có thể bỏ qua một cách hời hợt như vậy...”
Đường Dạ Khê cười khẩy: “Nhà họ Tống các người thật rộng lượng, tác phong quân tử. Sau khi biết được hành động của người nhà họ Tống mấy người, tôi đã phục đến sát đất, mặc cảm không bằng, hạng người tiểu nhân có thù tất báo như tôi và Vô Ưu không có tư cách qua lại với quân tử có đức độ như mấy người, vì thế sau này chúng ta vẫn nên vạch rõ giới hạn, nước sông không phạm nước giếng sẽ tốt hơn.”
Tim của bà Tống như bị chặn lại, ngày càng thở hổn hển.
Bà ấy rộng lượng cái quỷ gì?
Bà ấy hoàn toàn không muốn làm quân tử rộng lượng gì đó, bà ấy hận không thể chém Thư Mộng Lan từng nhát để phát tiết, làm sao có thể tình nguyện để nửa cuộc đời còn lại Thư Mộng Lan vẫn tiếp tục sống sung sướng cơm ngon áo đẹp cơ chứ?
Nhưng chẳng phải bà ấy không còn cách nào khác hay sao?
Nếu nhà họ Tống không tiếp tục hợp tác với nhà họ Quách, nhà họ Quách sẽ đến nhà họ Tống gây sự, dây dưa với Tống Khả Ninh.
Để bảo toàn thanh danh cho nhà họ Tống và Tống Khả Ninh, gia đình bọn họ không thể không thỏa hiệp.
Chẳng phải bà ấy bị ốm là vì không thể nuốt trôi cơn tức này à?
Nhưng cô không thể nói ra nỗi bất lực và đau khổ của mình cho người ngoài như Đường Dạ Khê nghe, bà ấy đành phải gắng gượng đối mặt với Đường Dạ Khê nói: “Chuyện đánh tráo đứa trẻ do một mình Thư Mộng Lan gây ra, bây giờ đã sớm không còn là thời đại lưu hành tội liên đới nữa, chúng ta không nên liên lụy người vô tội trong nhà họ Quách, tôi không cho rằng cách làm của chúng tôi là sai.”
Tống Tinh Không cảm thấy mọi chuyện sắp trở nên tồi tệ rồi, vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa...”
“Mấy người không sai à? Ha! Hay cho câu mấy người không sai.” Đường Dạ Khê cười khẩy, giật lấy xấp ảnh trong tay Tống Tinh Không, nhét vào tay bà Tống: “Được, tôi cũng thừa nhận, tôi giận cá chém thớt nhà họ Quách, tôi lòng dạ hẹp hòi, nhỏ nhen. Mấy người đồng ý tiếp tục hợp tác với nhà họ Quách, là quyền tự do của bạn, nên tôi không có gì để nói, nhưng mấy người lại dung túng cho Tống Khả Ninh đi nuôi Thư Mộng Lan bằng tiền của nhà họ Tống các người, đã khiến tôi cảm thấy ghê tởm. Thư Mộng Lan suýt hại chết Vô Ưu, nhưng nhà họ Tống mấy người lại đi chu cấp tiền cho Thư Mộng Lan. Mấy người có tư cách gì mà nói rằng mình là người thân của Vô Ưu?”
Cô càng nói càng tức, đầu ngón tay lạnh ngắt, tay chân run rẩy.
Cô ra sức nắm chặt cổ tay của Đường Vô Ưu nói: “Vô Ưu chẳng cần người thân như mấy người, thằng bé có một người chị như tôi là đủ rồi. Nếu mấy người không đòi lại những uất ức mà thằng bé đã từng gánh chịu, vậy thì tôi sẽ đi. Nỗi khổ mà thằng bé đã từng chịu đựng, mấy người chỉ chảy có hai ba giọt nước mắt nói con đã chịu khổ rồi, sau đó quên mất, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên. Thư Mộng Lan ngược đãi thằng bé, hại thằng bé suýt chết thảm, mấy người đại nhân đại lượng, đồng ý buông tha cho bà ta, nhưng tôi thì không. Nếu mấy người rộng lượng đến thế, có phải khi tôi báo thù giúp Vô Ưu, mấy người còn muốn giúp đỡ Thư Mộng Lan đối phó với tôi đúng không? Nếu đã như vậy thì chúng ta cùng chờ mà xem.”