Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối

Chương 422: Chương 422: Đã giả mạo thì phải trả lại




Là một người mẹ ruột trong mắt người khác, khiến cho người ta hoàn toàn tin tưởng về những gì mình đánh giá đứa con là một việc hết sức dễ dàng.

Bà ta cố tình làm một việc, đó là đổ lỗi cho con trai của Thư Mộng Tuệ, sau đó than phiền với chồng mình và phàn nàn với người khác.

Không ai nghi ngờ những gì bà ta nói.

Nào có ai lại nghi ngờ một người mẹ đẻ lại vu oan giá hoạ cho con trai mình chứ.

Kết quả là, con trai của Thư Mộng Tuệ, vốn thông minh, tài giỏi và được Quách Khải và ông cụ Quách hết lòng yêu thương, dần dần lại bị thất sủng.

Tất cả mọi người đều nhận định nó là một tên trộm vặt, một thằng bé hư hỏng, một kẻ ranh ma, dạy mãi không sửa.

Bà ta biết rằng mình không thể quá vội vàng mà trực tiếp giết chết con trai của Thư Mộng Tuệ, bởi vì quá vội vàng có thể sẽ khơi dậy sự nghi ngờ trong lòng người khác.

Vì vậy, bà ta không trực tiếp tấn công con trai của Thư Mộng Tuệ, mà dùng chiêu nước ấm luộc ếch, dùng những thứ nhỏ nhặt để giết chết tình yêu của Quách Khải và ông cụ Quách dành cho con trai của Thư Mộng Tuệ, sau đó lấy cớ giáo dục để trừng phạt con trai của bà ấy.

Quá trình này với bà ta mà nói, rất hạnh phúc!

Bà ta có thể danh chính ngôn thuận tra tấn con trai của Thư Mộng Tuệ, tát vào mặt, dùng dây lưng quất mông, và tận mắt chứng kiến con trai của Thư Mộng Tuệ quỳ dưới chân bà ta mà cầu xin sự thương xót, bà ta cảm thấy rất hạnh phúc.

Bà ta hy vọng rằng con trai của Thư Mộng Tuệ sẽ bị tra tấn đến mức bị bệnh hiểm nghèo mà chết, hoặc tinh thần có vấn đề bị đưa vào trại tâm thần, như vậy bà ta sẽ được giải thoát rồi.

Điều bà ta không ngờ là con trai của Thư Mộng Tuệ lại bỏ trốn.

Như vậy càng tốt!

Chết bên ngoài, xong hết mọi chuyện!

Bà ta giả vờ lo lắng và cử người đi tìm, nhưng sau đó, như bà ta mong muốn, đã không tìm thấy.

Nhiều năm trôi qua, không có tin tức gì về đứa trẻ đó.

Bà ta nghĩ rằng một đứa trẻ hơn mười tuổi, không có bất kỳ khả năng tự bảo vệ mình, chắc chắn đã chết ở bên ngoài.

Không ai biết bà ta đã từng đổi con gái của mình với con trai của Thư Mộng Tuệ.

Mặc dù Thư Mộng Tuệ vẫn có cuộc sống tốt hơn bà ta, nhưng chỉ cần bà ta nghĩ đến chuyện con trai của Thư Mộng Tuệ bị bà ta tra tấn, còn con gái ruột của bà ta lại được Thư Mộng Tuệ nâng niu trong lòng bàn tay, làm công chúa của nhà họ Tống, bà ta vui mừng khôn xiết.

Cuộc sống của Thư Mộng Tuệ tốt hơn bà ta thì đã sao?

Chẳng phải vẫn là một con ngốc bị bà ta lấy mất con trai, còn chăm sóc cho con gái của bà ta như là bảo bối nữa.

Bà ta tự nhận mình xuất sắc hơn Thư Mộng Tuệ, nhưng cuộc sống sau kết hôn của Thư Mộng Tuệ lại tốt hơn bà ta. Bà ta cảm thấy điều đó thật bất công, cho nên đã đổi con gái của mình với con trai của Thư Mộng Tuệ, lại khiến cho con trai của bà ấy biến mất, chỉ có chuyện đó mới khiến bà ta cảm thấy cân bằng.

Thật tiếc khi bà ta không thể nói với Thư Mộng Tuệ chuyện này.

Còn sống thì không thể nói, ngay cả lúc sắp chết bà ta cũng không thể nói… Bà ta phải nghĩ đến con cháu sau này.

Thư Mộng Lan đã làm một chuyện đủ khiến Thư Mộng Tuệ đau khổ cả đời, nhưng bà ta chỉ có thể đưa vào quan tài không cho ai biết chuyện này, chỉ nghĩ đến đây bà ta lại cảm thấy hối hận.

Bây giờ, bà ta không cần phải hối hận, bởi vì mọi người đã biết chuyện này.

Bà ta không hối hận, mà bà ta cảm thấy sợ hãi.

Chuyện này chưa bị vạch trần còn được, nhưng một khi đã bị vạch trần thì chính là tai ương ngập đầu.

Thư Mộng Tuệ không có bằng chứng, bà ta sẽ cắn răng không khai, sẽ nói năm đó bên ngoài trời đang mưa to, sấm sét chớp nhoáng, đèn trong phòng mờ ảo, một mình mẹ bà ta luống cuống tay chân, lại già cả mắt mờ nên đã bế nhầm con của hai người.

Thư Mộng Tuệ không có bằng chứng thì sẽ không thể làm gì bà ta, nhưng mọi thứ không nên chỉ nhìn bề ngoài mà phải xem bản chất của nó.

Mà bản chất trước mắt là nhà họ Quách phụ thuộc vào nhà họ Tống để tồn tại, chỉ cần nhà họ Tống muốn dẹp nhà họ Quách thì nhà họ Quách sẽ tiêu đời!

Còn bà ta sẽ mất đi tất cả.

Hai đứa con gái và một đứa con trai của Thư Mộng Lan sẽ đi theo bà ta ăn không khí.

Giờ phút này, bà ta rất hối hận.

Ngay từ đầu, tại sao bà ta lại nghĩ đến việc đổi con gái của mình lấy con trai của Thư Mộng Tuệ?

Cũng chẳng phải Thư Mộng Lan không thể sinh con.

Ôm đứa con trai của Thư Mộng Tuệ đi và để Thư Mộng Tuệ chăm sóc con gái của bà ta, Thư Mộng Lan vừa nghĩ đến điều đó đã cảm thấy sảng khoái, nhưng khi bị bại lộ, bà ta sẽ không thể gánh vác nổi.

Giống như có người không thích người khác, khi dùng dao giết người đó thì rất vui, nhưng hậu quả của việc giết người lại không thể gánh nổi.

Niềm vui nhất thời phải đánh đổi bằng nỗi bất hạnh cả đời, chỉ có kẻ ngốc mới đổi được!

Vào thời khắc Thư Mộng Lan bị ma xui quỷ khiến đã đổi con gái ruột của mình lấy con trai của Thư Mộng Tuệ, chính là kẻ đại ngốc.

Sự việc trở nên như thế này, ông cụ Quách đã hiểu ra mọi chuyện, ông ta cũng suýt ngất vì tức giận Thư Mộng Lan.

Ông ta không ngờ Thư Mộng Lan lại làm một chuyện điên rồ như vậy để ổn định vị trí của mình trong ngôi nhà này.

Bà ta đã đổi con gái của mình để lấy con trai của Thư Mộng Tuệ!

Bà ta luôn miệng nói không biết, nhưng chỉ có kẻ ngốc mới tin.

Nếu Thư Mộng Lan thực sự không biết, bà ta sẽ chăm sóc tốt cho con trai của Thư Mộng Tuệ.

Nhưng sự thật là bà ta rất nuông chiều hai đứa con gái và con trai út, nuôi dạy chúng như báu vật, nhưng lại bạo hành con trai của Thư Mộng Tuệ bằng mọi cách có thể.

Chỉ cần không phải kẻ ngốc thì sẽ không tin lời bà ta.

Ông cụ Quách sửng sốt, giơ ngón tay run rẩy chỉ vào Thư Mộng Lan: “Cô… sao cô lại điên như vậy? Cô sinh ra một đứa con, chứ có phải đồ vật đâu mà nói đổi là đổi.”

“Không phải đâu, bố...” Thư Mộng Lan hoảng sợ lắc đầu: “Bố, bố nhất định phải tin con, con không biết gì hết.”

“Đồ chết tiệt!” Ông cụ Quách tức giận hét lên: “Nếu cô thật sự không biết gì, cô sẽ chăm sóc tốt cho Ninh Viễn, cô sẽ không ghẻ lạnh khiến nó phải bỏ nhà đi, cô là đồ lòng lang dạ sói.”

Ông cụ Quách thở dài, hoàn toàn không có ý định bao che cho Thư Mộng Lan.

Đã thành tinh rồi.

Ông ta cũng coi như đã hiểu được lòng người, hiện giờ việc ông ta cần làm chính là phân rõ ranh giới với Thư Mộng Lan.

Ông ta muốn nói cho người nhà họ Tống biết là chuyện năm đó chỉ do một mình Thư Mộng Lan làm, ngoại trừ Thư Mộng Lan, tất cả mọi người trong gia đình họ Quách đều vô tội.

Chỉ bằng cách vạch một đường ranh giới rõ ràng với Thư Mộng Lan, ông ta mới có thể bảo vệ được nhà họ Quách.

Huống chi những gì ông ta nói đều là sự thật.

Nếu ông ta biết Thư Mộng Lan là một kẻ súc sinh, ngay cả con ruột của mình cũng dám bỏ thì ông ta thà để con trai cả của mình độc thân cả đời, còn hơn để nó kết hôn với Thư Mộng Lan.

“Quách Khải!” Ông ta tức giận trừng mắt nhìn con trai cả: “Con phải ly hôn với người phụ nữ lòng lang dạ sói này ngay lập tức!”

Quách Khải vội vàng gật đầu: “Con biết rồi, con sẽ tìm luật sư ngay.”

Quách Khải không dám chậm trễ, lấy điện thoại di động ra gọi cho luật sư.

Thư Mộng Lan chạy tới, nắm lấy điện thoại trong tay, khóc nói: “Quách Khải, anh làm gì vậy?”

“Làm gì à? Đương nhiên là tôi sẽ ly hôn với cô!” Quách Khải tức giận đẩy bà ta ra: “Cô hãy xem cô đã làm gì? Cô không sinh được con trai, tôi hay bố đã ghét bỏ cô sao? Cô không sinh được thì thôi, chúng ta còn trẻ, cô gấp cái gì? Sau đó không phải cô đã sinh được rồi à? Cô hà cớ gì phải đi trộm con của người khác? Hơn nữa vợ chồng anh chị họ rất tốt với chúng ta, sao cô lại ác độc mà đi cướp con của họ? Cô đã trộm về, lại không chăm sóc tốt cho nó mà còn chèn ép khiến nó phải bỏ nhà đi, cô đúng là lòng lang dạ sói, tâm địa rắn rết mà. Cô độc ác như thế, tôi phải ly hôn với cô, lỡ sau này đến một lúc nào đó, cô nhìn tôi không vừa mắt, lại làm hại tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.