Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối

Chương 151: Chương 151: Đã mất tiền lại còn mất mặt




“Cút ra.” Đường Thủy Tinh giận dữ đá bà ta môt cước: “Không được động vào con gái của tôi. Khê Khê là con gái của tôi, tôi mới là mẹ của con bé, bà có tư cách gì mà tự xưng là mẹ của con bé?”

Bà căm phẫn túm cổ áo của Đường Linh Lung kéo bà ta từ trên mặt đất lên, dùng sức tát vào mặt bà ta: “Bà có tư cách gì mà gọi tên của con gái tôi? Bà để con gái tôi chịu nhiều đau khổ như vậy, tôi chỉ hận không thể lột da của bà ra.”

Đường Linh Lung bị bà đánh đến mức cuống quýt vừa kêu la vừa tránh né không ngừng, đau khổ tột cùng gọi tên Đường Dạ Khê: “Khê Khê, cứu cứu mẹ, dù có nói thế nào đi nữa thì mẹ cũng đã nuôi dưỡng con nhiều năm như vậy, ơn sinh thành không bằng ơn dưỡng dục, con cứ coi như báo đáp ơn nuôi dưỡng của mẹ mà cứu mẹ một mạng đi.”1

Đường Dạ Khê đứng phía sau Đường Thủy Tinh lạnh lùng nhìn bà ta, cô chỉ thấy thật buồn cười, ơn sinh thành không bằng ơn dưỡng dục?

Đường Linh Lung cũng có tư cách mà dám nói ra mấy lời này sao?

Từ khi cô biết ghi nhớ cho đến nay, Đường Linh Lung chưa bao giờ cho cô sắc mặt tốt, cũng giống như những gì Đường Linh Lung đã nói, bà ta mắng cô, đánh cô, hành hạ cô.

Lúc cô còn nhỏ, khi đó ông cụ và bà cụ nhà họ Thái vẫn còn sống, ông bà cụ nhà họ Thái không biết cô không phải là con gái của Đường Linh Lung, Đường Linh Lung lấy cớ trọng nam khinh nữ để ngược đãi cô, ghét bỏ cô không phải con trai. Lúc đó ông bà cụ nhà họ Thái cũng trọng nam khinh nữ, mặc dù cảm thấy Đường Linh Lung hơi quá đáng nhưng chưa từng nghi ngờ cô không phải là con gái ruột của Thái Học Minh và Đường Linh Lung.

Cô bị Đường Linh Lung hành hạ thê thảm đến mức ngay cả ông cụ Thái và bà cụ Thái cũng không chịu đựng nữa đành đưa cô về nhà cũ.

Ở nhà cũ của nhà họ Thái, cô được sống một khoảng thời gian yên bình nhất trong hai mươi năm tăm tối của cuộc đời, tuy Đường Linh Lung vẫn tìm đến để đánh cô, nhưng ông cụ Thái và bà cụ Thái sống chung với cô lâu ngày cũng dần có cảm tình với cô, nên lúc Đường Linh Lung tìm đến muốn đánh cô, ông cụ và bà cụ sẽ che chở cho cô, có khi còn la mắng Đường Linh Lung là hổ dữ còn không nỡ ăn thịt con.

Có lẽ Đường Linh Lung sợ họ nghi ngờ gì đó nên một khoảng thời gian rất lâu sau đó cũng không tìm đến đánh đập cô nữa.

Nhưng khoảng thời gian tốt đẹp đó không kéo dài được bao lâu, vào năm cô chín tuổi, ông bà cụ Thái lần lượt qua đời, cô lại bị Đường Linh Lung đưa về biệt thự nhà họ Thái.

Trong suốt một năm này, Đường Linh Lung hành hạ cô càng lúc càng táo tợn hơn, Thái Học Minh vừa leo lên cao đã vội đá Đường Linh Lung ra ngoài.

Vợ của Thái Học Minh là con gái nhà giàu nhưng tính tình rất xấu, là cọp mẹ có tiếng, Thái Học Minh không dám giành quyền nuôi dưỡng với bà ta nên để Đường Linh Lung đưa cô đi.

Đường Linh Lung đấu không lại Thái Học Minh và vợ kế của ông ta nên bị buộc phải ly hôn với Thái Học Minh, dẫn theo cô rời khỏi nhà họ Thái.

Sau khi rời khỏi nhà họ Thái không lâu, cô đã bị Đường Linh Lung đuổi ra khỏi nhà mà không một xu dính túi.

Đến tối cô không còn nơi nào để đi, vốn dĩ định tìm một người bạn học thân thiết để ở nhờ nhưng nào ngờ lại bị một đám côn đồ kéo vào trong hẻm nhỏ, cũng may cuối cùng ông trời cũng rủ lòng thương, cho Đường Cẩm Địch đúng lúc đi ngang qua cứu cô một mạng và đưa cô trở về nhà họ Đường.

Đường Linh Lung từng lăm le đến nhà họ Đường để đòi cô về, nhưng bị Đường Cẩm Địch cho người đuổi ra ngoài.

Mặc dù lúc đó Đường Cẩm Địch mới chỉ là một đứa nhóc choai choai nhưng lại là cậu hai của nhà họ Đường, còn Đường Linh Lung chỉ là một người họ hàng bị nhà họ Thái đuổi ra khỏi nhà, nên Đường Linh Lung không đấu lại Đường Cẩm Địch.

Đường Cẩm Địch lại là một người cứng rắn không sợ trời không sợ đất, lấy một địch mười, ở trước mặt Đường Cẩm Địch, mọi âm mưu mánh khóe của Đường Linh Lung đều chẳng làm được trò trống gì.

Đường Linh Lung đã giở trò với Đường Cẩm Địch vài lần, nhưng lần nào cũng bị Đường Cẩm Địch chỉnh đến mặt xám mày tro, đã mất tiền lại còn mất mặt.

Thử đi thử lại vài lần, nhưng Đường Linh Lung không phải là đối thủ của Đường Cẩm Địch nên không có cách nào có thể dẫn theo cô rời khỏi nhà họ Đường. Đường Cẩm Địch nói nếu còn dám làm phiền nhà họ Đường nữa sẽ giết chết Đường Linh Lung, cuối cùng Đường Linh Lung cũng đành từ bỏ.

Cho đến tận lúc đó, cô mới thoát khỏi Đường Linh Lung, mặc dù cuộc sống ở nhà họ Đường về sau không khá giả cho lắm nhưng cô vẫn sống, hơn nữa còn có hai bé cưng Tiểu Sơ và Tiểu Thứ.

Nếu năm đó Đường Cẩm Địch không cứu cô, hoặc Đường Cẩm Địch để Đường Linh Lung đưa cô rời khỏi nhà họ Đường thì chắc cô đã chết từ lâu, căn bản không thể sống đến ngày hôm nay được.

Vậy mà bây giờ Đường Linh Lung còn dám nói với cô cái gì mà “ơn sinh thành không bằng ơn dưỡng dục”, thật nực cười.

Đường Thủy Tinh bị cảnh sát trại giam kéo lại, cảnh sát trại giam đè Đường Linh Lung xuống ghế rồi bày ra vẻ mặt hòa nhã nói với Đường Thủy Tinh: “Bà Ôn, tôi có thể thông cảm cho tình cảnh của bà, nhưng phiền bà không được ra tay đánh người nữa, nếu không tôi sẽ bị phạt.”

Đường Thủy Tinh cố gắng hít thở sâu vài lần để đè nén lửa giận muốn giết người ở trong lòng, sau đó mỉm cười nói xin lỗi với cảnh sát trại giam: “Xin lỗi, tôi thất lễ rồi.”

Cảnh sát trại giam giật giật khóe môi không lên tiếng, là một cảnh sát ở trại giam, cô ta hiểu rất rõ nguyên nhân kết quả của chuyện này nên có thể hiểu được cảm giác của Đường Thủy Tinh, nếu cô ta là Đường Thủy Tinh thì e rằng còn điên cuồng hơn cả Đường Thủy Tinh nữa.1

Đường Dạ Khê vỗ nhẹ lên cánh tay của Đường Thủy Tinh để trấn an bà, sau đó đi đến chỗ đối diện với Đường Linh Lung rồi ngồi xuống: “Tôi không phải con gái của bà, bố tôi tên là Ôn Minh Viễn, mẹ tôi tên là Đường Thủy Tinh, tôi là con gái của Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh. Tôi không phải con gái của bà, con gái của bà tên là Ôn An An, hiện tại đã được bố mẹ tôi đưa đến nhà họ Thái rồi...”

Cô nhìn thẳng vào mắt của Đường Linh Lung, khoé môi khẽ nhếch lên: “Con gái ruột của bà tên là Thái An An, bây giờ cô ta đang ở Dạ Đô, cô ta có vào tù để thăm bà không?”

“Đường Dạ Khê, mày, sao mày dám?” Đường Linh Lung căm phẫn muốn đứng lên nhưng lại bị cảnh sát trại giam dùng sức đè chặt vai buộc bà ta ngồi xuống ghế không hề thương tiếc.

“Đàng hoàng một chút.” Cảnh sát trại giám quát lớn.

Đường Linh Lung vừa đau vừa tức, cả người đau nhức còn đôi mắt vì bực bội mà trở nên đen kịt, bà ta siết chặt hai tay vào cạnh bàn, trừng mắt nhìn Đường Dạ Khê cứ như chỉ hận không thể nuốt cô vào trong bụng: “Đường Dạ Khê, sao mày dám đối xử với con gái của tao như vậy? Mày, mày...”

“Tại sao tôi lại không dám?” Đường Dạ Khê nhướng mày nhìn bà ta: “Vốn dĩ tôi là con gái của bố mẹ tôi, còn Thái An An mới là con gái của Thái Học Minh, cô ta trở về nhà họ Thái là đúng tình hợp lý rồi không phải sao?”

“Mày... mày...” Sự thật đúng là như vậy, Đường Linh Lung có muốn ngụy biện cũng không nói được.

Đột nhiên bà ta ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh mà gào thét: “Các người có còn lương tâm không vậy? An An gọi hai người là bố mẹ hơn hai mươi năm trời, các người nói bỏ rơi là bỏ rơi con bé như vậy hả? Các người đã nuôi dưỡng con bé nhiều năm, chẳng lẽ không hề có chút tình cảm gì với con bé hay sao? Các người, các người có còn là người hay không?”1

Cho dù trước khi tới gặp Đường Linh Lung, Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh vẫn còn tình cảm với Ôn An An, nhưng bây giờ nhìn thấy Đường Linh Lung như thế thì chút tình cảm còn sót lại đối với Ôn An An cũng không còn nữa.

Yêu ai yêu cả đường đi, cũng tương tự như vậy, hận ai hận cả đường đi lối về.

Nếu sau này bọn họ vẫn đối xử tốt với Ôn An An, vậy chẳng phải sẽ trúng ý của Đường Linh Lung rồi sao?

Đường Linh Lung hy vọng rằng họ sẽ đối xử tốt với Ôn An An, có thể tiếp tục yêu thương Ôn An An như con gái ruột của mình, như vậy thì Đường Linh Lung mới cảm thấy vui vẻ. Đã vậy thì tại sao bọn họ phải để Đường Linh Lung vui vẻ chứ?

Đường Linh Lung đã làm nhiều chuyện độc ác như vậy, bọn họ chỉ hận không thể khiến Đường Linh Lung sống không bằng chết suốt quãng đời còn lại. Sao bọn họ có thể làm theo ý của Đường Linh Lung, để Đường Linh Lung được như ý đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.