“...” Cố Vãn Phong thật không biết phải làm sao.
Mới bé xíu như vậy mà dám nghĩ đến việc đánh cược sao?
Hơn nữa còn nói năng rất uyển chuyển linh hoạt!
Chẳng cần xét nghiệm ADN anh ta cũng biết, đứa trẻ này 99.99999% là con trai của cậu chủ!
Vậy thì cậu bé này rất có khả năng chính là cậu chủ nhỏ của nhà bọn họ, nghĩ đến đây anh ta ngồi xổm xuống, một đầu gối chạm xuống nền đất, nửa quỳ nửa ngồi trước mặt Đường Tiểu Thứ, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo bình lặng đó của cậu bé nói: “Cậu chủ nhỏ, cậu muốn cược gì với tôi?”
Đường Tiểu Thứ nói: “Thì cược xem ai thắng ai thua!”
“Ồ ồ...”
Cố Vãn Phong đang định nói anh ta cược cậu chủ nhà bọn họ thắng, nhưng lời còn chưa kịp nói, anh ta đã nghe thấy tiếng của Đường Tiểu Thứ tiếp tục nói: “Cháu cược mẹ thua.”
Cố Vãn Phong: “...”
Chắc chắn là do mấy đêm gần đây anh ta ngủ muộn, nên lỗ tai hoạt động không được minh mẫn như trước, sinh ra ảo giác.
Anh ta nói: “Ồ, cậu chủ nhỏ, cậu cược là mẹ cậu thắng đúng không?”
Đôi mắt Đường Tiểu Thứ sáng lên, cậu bé nói: “Không phải, cháu cược là chú ngầu ngầu kia sẽ thắng, và mẹ cháu thua!”1
“...” Cố Vãn Phong buồn bực nhìn cậu bé, khó khăn lắm mới mở miệng nói được câu: “Chú có thể hỏi tại sao không?”
Không phải cậu bé mới nói thứ cậu bé thích nhất là xem mẹ đánh người sao?
Hơn nữa, mẹ cậu bé quả thật cũng rất lợi hại, chỉ một đòn đã hạ gục được Thu Vũ trong nháy mắt, mà Thu Vũ lại là người có năng lực nhất trong số bọn họ, anh ta chỉ xếp sau mỗi cậu chủ.
Đương nhiên, cũng có thể do Thu Vũ không đề cao phòng bị, hơn nữa anh ta biết Đường Dạ Khê có thể là mẹ ruột của cậu chủ nhỏ nhà họ nên không dám quá tay.
Nhưng thực sự, Đường Dạ Khê rất giỏi đánh nhau, bọn họ có thể nhận thấy rõ điều này qua một đòn vừa nãy của cô.
Và nếu Đường Dạ Khê có khả năng chiến đấu tốt như vậy thì tại sao cậu bé này lại muốn cược rằng người thua là mẹ mình chứ?
Đường Tiểu Thứ cười híp mắt, cái đầu nhỏ tiến đến sát bên tai Cố Vãn Phong, thủ thỉ vào tai anh ta: “... Cháu sẽ không nói cho chú nghe đâu!”
“...” Cố Vãn Phong khóc một dòng sông.
Đã không muốn nói cho anh ta nghe thì tại sao lại ghé gần đến tai anh ta như vậy làm gì?
Chẳng lẽ trêu đùa anh ta như vậy cậu thấy vui lắm sao?
Nhìn dáng vẻ đơn thuần, trong sáng, đáng yêu đó của cậu bé, lòng Cố Thời Mộ đột nhiên dâng lên một cảm giác kỳ lạ mà chính anh cũng chẳng thể giải đáp nổi.
Anh không có hứng thú với người phụ nữ này, cũng không thích những đứa trẻ kia.
Nhưng thực sự là rất kỳ lạ, khi đứng trước cặp song sinh này anh luôn có cảm giác gần gũi đến khó tả.
Nhất là khi nhìn cậu bé thấp hơn anh trai nửa cái đầu kia, nhìn dáng vẻ hồn nhiên, vô tư vô lo, thi thoảng lại che miệng cười tủm tỉm đó khiến trái tim của anh mềm mại vô cùng.
Anh có cảm giác như muốn được lại gần sờ sờ lên người cậu bé, anh muốn ôm cậu bé một cái, muốn được yêu chiều cậu bé, cảm giác này thật sự quá lạ với anh.
Anh tiến đến ngồi xổm trước mặt Đường Tiểu Thứ, khẽ cười hỏi: “Vậy chú có thể hỏi, tiền đặt cược như thế nào không?”
“Có thể chứ.” Đường Tiểu Thứ chỉ chỉ lên đầu Cố Vãn Phong: “Tiền cược là mười sợi tóc của chú ấy!”
Cố Vãn Phong: “...”
Ra là cậu chủ nhỏ này đang muốn trả thù thay anh trai vụ giật tóc kia hả?
Cố Thời Mộ mỉm cười, anh liếc mắt nhìn về phía Cố Vãn Phong: “Có thể.”
Cố Vãn Phong: “...”
Anh ta còn nói gì được nữa đây.
Anh ta gật đầu: “Được, cậu chủ nhỏ, tôi nghe lời cậu.”
Đôi mắt Đường Tiểu Thứ sáng lên: “Vậy là chú cược mẹ cháu sẽ thắng đúng không?”
Cố Vãn Phong: “... Đúng!”
Trái tim cậu chủ nhà họ đã lệch sang tận Nam Cực rồi, anh ta có thể nói không đúng được sao?
“Được!” Đường Tiểu Thứ vui vẻ nói, cậu bé tươi cười lon ton chạy về bên cạnh anh trai: “Anh, anh chờ xem em giúp anh báo thù thế nào nha! Em chắc chắn sẽ nhổ đau thật đau!”
Cố Thời Mộ buồn cười: “Cháu như vậy là khẳng định chú sẽ thắng mẹ cháu sao?”
Đường Tiểu Thứ nhìn anh làm mặt quỷ: “Cháu không nói cho chú đâu!”
Cố Thời Mộ khẽ cười: “Không sao, chú sẽ biết kết quả sớm thôi.”
Ai thắng ai thua, đánh xong sẽ biết!
Anh nhìn về phía Đường Dạ Khê nói: “Cô Đường, cô chọn chỗ hay là để tôi chọn đây?”