Ôn Minh Viễn tức giận trừng mắt nhìn anh ta: “Mẹ con còn đang nằm trong bệnh viện, con lại muốn làm gì nữa?”
Cũng may vợ ông đã được cứu, nếu không thì ông đã không cần đứa con trai này rồi!
Suy cho cùng cũng là con ruột. Nếu vợ đã được cứu thì ông cũng không muốn trách cứ anh ta quá nhiều, sợ anh ta quá áp lực mà làm chuyện ngu ngốc. Lỡ như anh ta quá áy náy tự đâm mình mấy đao, hoặc chạy ra ngoài nhậu nhẹt rồi phóng xe điên cuồng, gây ra chuyện tồi tệ gì thì người đau lòng, khó chịu chẳng phải người làm cha là ông sao?
Nhưng mới cho anh ta chút mặt mũi mà anh ta lại tỏ thái độ như thế rồi!
Nghe thấy bố nhắc tới mẹ tức giận ói ra máu vì mình, vẻ mặt Ôn Huyền Triệt cứng đờ, cúi đầu xuống: “Bố, con không muốn làm gì cả.”
“Bố, con biết anh tư đang nghĩ gì.” Đường Dạ Khê vừa đi tới trước bàn ăn, ngồi xuống bên mép bàn, vừa nở nụ cười như có như không nhìn Ôn Huyền Triệt: “Anh tư đang nghĩ, Đường Dạ Khê này thật không biết xấu hổ, biết mình là con gái nhà họ Ôn thì đã vội vàng tới bám vào, e sợ sẽ đánh mất vinh hoa phú quý của nhà họ Ôn! Nếu bố mẹ ruột của cô ta mà không có quyền có thế, chỉ là kẻ nghèo nàn thì cô ta nhất định sẽ không tích cực khi nhận bố mẹ ruột như vậy! Nói gì mà nhận người thân chứ, chỉ là vì vinh hoa phú quý của nhà họ Ôn, muốn chiếm lợi của nhà họ Ôn mà thôi!”
Sắc mặt Ôn Huyền Triệt chuyển sang xanh rồi lại tím: “Đường Dạ Khê, cô đang nói bậy bạ gì vậy?”
Đường Dạ Khê thản nhiên mỉm cười: “Anh tư, là một người đàn ông thì dám nghĩ dám nhận! Anh có chắc là anh không nghĩ như vậy không?”
Sắc mặt Ôn Huyền Triệt đỏ bừng đến nghẹt thở, mở miệng mấy lần mà đều không phát ra được âm thanh.
Đúng là trong lòng anh ta nghĩ như vậy.
Giống như Đường Dạ Khê đã nói, anh ta cho rằng Đường Dạ Khê thấy nhà họ Ôn có tiền có thế nên mới nhận cha mẹ tích cực đến vậy, thậm chí còn dỗ dành bố anh ta, nói cái gì mà về sau sẽ hiếu thuận bố anh ta thật tốt.
Nếu bố mẹ ruột của Đường Dạ Khê không tiền không thế thì nói không chừng cô sẽ nói, dù sao bố mẹ ruột của cô cũng chưa từng nuôi nấng cô ngày nào, cô không liên quan gì đến bố mẹ cô, sau đó sẽ trốn tránh bố mẹ mình thật xa.
Người giống như Đường Dạ Khê, anh ta đã từng thấy quá nhiều.
Trong lòng anh ta cũng nghĩ như vậy, nhưng khi bị Đường Dạ Khê nói ra trước mặt nhiều người như thế, vẻ mặt anh ta có chút khó xử.
Anh ta không muốn thừa nhận điều đó.
Nhưng Đường Dạ Khê lại nói, là một người đàn ông, nếu dám nghĩ thì nên dám thừa nhận.
Bị Đường Dạ Khê nói thế, anh ta cũng không tiện phủ nhận.
Từ trước tới nay anh ta luôn mạnh mẽ, rõ ràng trong lòng anh ta nghĩ như thế này, nếu như đến chết cũng không thừa nhận thì anh ta sẽ cảm thấy chính mình không đủ làm một người đàn ông.
Anh ta không phủ nhận, chỉ thừa nhận. Ôn Minh Viễn tức giận cầm lấy một cái đĩa trên bàn ăn đập xuống dưới chân anh ta: “Trong đầu con đang suy nghĩ cái gì vậy? Dựa vào đâu mà con lại nghĩ em gái con như vậy hả? Em gái con cũng giống như con, cùng là con của bố mẹ. Hơn hai mươi năm nay con được hưởng thụ tình thương của bố của mẹ, sống giàu sang sung túc, người hầu kẻ hạ thành đàn, em gái con thì có cái gì?”
Ôn Minh Viễn càng nói càng tức giận, quầng thâm dưới mắt cũng đỏ lên: “Cái gì gọi là em gái con tham lam vinh hoa phú quý của nhà họ Ôn chúng ta? Nó là con gái của bố mẹ. Sự vinh hoa phú quý của nhà họ Ôn này vốn dĩ nên có một phần của nó! Nếu nó không bị đồ súc vật Đường Linh Lung trộm đi thì những năm nay, những thứ các con có, em gái con cũng phải có. Nhưng bao nhiêu năm nay, em gái con có được gì chứ?”
Nghĩ đến những cay đắng mà Đường Dạ Khê phải gánh chịu, tim Ôn Minh Viễn quặn thắt lại, giọng nghẹn ngào: “Là một người bố, bố đã không bảo vệ tốt cho con gái mình. Sinh mà không nuôi, bố thấy rất thẹn với Khê Khê! Bây giờ, không dễ gì bố mới tìm được con gái về, con cảm thấy nó tham vinh hoa phú quý của nhà họ Ôn đúng không? Ngay cả khi như vậy thì cũng là thèm muốn vinh hoa phú quý của bố. Bố cam tâm tình nguyện cho con bé. Con có tư cách gì mà nói ra nói vào, mà xem thường nó?”
Ôn Huyền Triệt bị mắng đến nỗi gương mặt lúc xanh lúc trắng, phản bác: “Con không có nói ra nói vào...”
“Nghĩ thôi cũng không được!” Ôn Minh Viễn tức giận đến nỗi giọng nói cũng run lên: “Vừa rồi con có thái độ như thế nào với em gái mình, con cho là người khác không nhìn ra sao? Trong lòng con nghĩ như thế nào, con tưởng người khác không biết sao? Hay chẳng lẽ con cảm thấy trong nhà này chỉ có con là thông minh còn những người khác đều là kẻ ngu xuẩn?”
Ôn Huyền Triệt há miệng nhưng không nói được tiếng nào.
“Bố, A Triệt không có ý xấu, chỉ là nhất thời nghĩ sai đường thôi, xin bố bớt giận, để con khuyên em ấy.” Ôn Huyền Dương đi tới, đỡ Ôn Minh Viễn ngồi xuống bên bàn ăn.
Anh ấy rót một ly nước đưa cho Ôn Minh Viễn, sau đó nhìn về phía Ôn Huyền Triệt: “A Triệt, anh biết, em gái của chúng ta đột nhiên chuyển từ An An thành Khê Khê nên em cảm thấy khó chịu trong lòng, anh có thể hiểu được. Nhưng em không thể vì vậy mà giận chó đánh mèo lên Khê Khê. Từ đầu đến cuối, Khê Khê chỉ là nạn nhân. Em không thể trách em ấy quay lại thay thế vị trí của An An, bởi vì vị trí này vốn dĩ thuộc về Khê Khê. Em có đồng ý chuyện này không?”
Ánh mắt của mọi người đang nhìn chăm chú vào Ôn Huyền Triệt khiến anh ta thấy như mình đang bị phạt công khai.
Anh ta không muốn nhìn ai... hay là không dám nhìn, chỉ khẽ cúi đầu, nhìn xuống đất rồi gật đầu.
Ôn Huyền Dương tiếp tục: “Đúng như lời bố nói, Khê Khê cũng giống như anh và em, đều là con của bố mẹ. Em ấy vốn là một phần của nhà họ Ôn. Anh và em có thứ gì thì Khê Khê cũng phải có thứ đó, đúng không?”
Ôn Huyền Triệt không thể phủ nhận điều này, tiếp tục gật đầu.
Ôn Huyền Dương nói: “Nếu Khê Khê cũng giống như anh và em, là con của bố mẹ, là một phần của nhà họ Ôn, vậy chuyện em ấy trở về nhà, trở về vị trí đáng lẽ thuộc về em ấy là chuyện đương nhiên thôi... A Triệt, anh nói có đúng không?”
Ôn Huyền Triệt có thể nói gì chứ?
Chẳng lẽ anh ta phải nói nếu Đường Dạ Khê lớn lên ở ngoài thì không nên trở về nhà họ Ôn hay sao?
Tuy rằng trong lòng anh ta nghĩ như vậy nhưng anh ta cũng biết đó là sai.
Nếu anh ta dám nói ra thì bố sẽ đuổi anh ta ra ngoài.
Anh ta chỉ có thể gật đầu.
Ôn Huyền Dương nhìn anh ta rồi chậm rãi nói: “A Triệt, đừng lúc nào cũng gật đầu. Em trả lời anh đi, em cảm thấy Khê Khê trở về nhà chúng ta, trở lại bên cạnh bố mẹ là em ấy làm đúng hay sai? Hay em cho rằng em ấy không nên trở về nhà chúng ta, nhận lại bố mẹ ruột của em ấy mà cần phải từ chối nhận nhau với bố mẹ, cả đời không qua lại với chúng ta?”
Ôn Huyền Dương nhất định yêu cầu một câu trả lời, Ôn Huyền Triệt không còn cách nào khác nên buộc phải trả lời: “Cô ấy trở về nhận nhau với bố mẹ là đúng.”
“Đúng vậy, anh cũng nghĩ những gì Khê Khê làm là đúng.” Ôn Huyền Dương nói: “Khê Khê và bố mẹ không oán không thù. Em ấy không trách bố mẹ lúc trước không xem trọng em ấy, đánh mất em ấy. Nếu đôi bên đã không có thù oán gì với nhau thì việc nhận lại cốt nhục của mình là chuyện thường tình. Khê Khê nhận lại bố mẹ thì bố mẹ sẽ rất hạnh phúc. Nếu Khê Khê không chịu nhận lại bố mẹ thì lúc đó bố mẹ mới buồn lòng. A Triệt, em thấy có đúng không?” . Ngôn Tình Tổng Tài
“Đúng.” Ôn Huyền Triệt gật đầu, chết lặng.
“Tốt.” Ôn Huyền Dương cũng gật đầu, hỏi Ôn Huyền Triệt: “A Triệt, nếu em nghĩ những gì em nói là đúng, Khê Khê về nhà là điều hiển nhiên, Khê Khê và bố mẹ nhận lại nhau thì bố mẹ sẽ rất hạnh phúc, ngược lại mới khiến bố mẹ đau lòng, khổ sở. Một khi đã như vậy thì tại sao em không thích Khê Khê? Tại sao em lại có cảm giác thù địch với Khê Khê? Tại sao em lại chế nhạo Khê Khê và coi thường em ấy vì đã nhận lại bố mẹ ruột của mình?”