Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối

Chương 296: Chương 296: Hồ LY LUÔN BỊ LÒI ĐUÔI ĐÚNG KHÔNG




“Con biết rồi bố.” Cố Thời Mộ đáp: “Chẳng phải chuyện này đã đăng lên nhật báo rồi sao? Sẽ nhanh thôi mà.”

Ông Cố gật đầu lia lịa: “Con làm mau lên. Con làm mau lên.”

Ông cảm thấy, cuộc đời này của ông thật may mắn.

Lúc ông cho rằng cả đời này mình sẽ không có con thì vợ ông lại đột ngột mang thai, rồi sinh ra một cậu con trai, là “con trai nhà người ta”, ưu tú, có năng lực lại có nhân phẩm tốt, hơn nữa vẻ ngoài còn cực kỳ bắt mắt, nên ông chưa bao giờ phải phiền lòng.

Ông đã già rồi, cơ thể cũng không còn khỏe nữa, nên luôn lo lắng sau khi ông mất, con trai sẽ không có ai ở bên cạnh, rồi trở thành người cô độc, rất đáng thương, nên suốt ngày phiền muộn. Sau đó tự dưng từ trên trời rơi xuống hai cháu trai bảo bối cho ông.

Cháu trai ông còn thông minh, đáng yêu hơn con trai ông năm đó, hơn nữa còn kèm theo một người mẹ dịu dàng xinh đẹp, thấu tình đạt lý.

Con trai ông chẳng tốn chút sức nào đã có vợ con hết rồi.

Đây là vận may vô địch gì chứ?

Đợi con trai ông cử hành hôn lễ với Đường Dạ Khê rồi, sẽ có gia đình. Cho dù bây giờ ông nhắm mắt xuôi tay cũng có thể mỉm cười đi xuống suối vàng.

“Con biết rồi bố, con sẽ tranh thủ thời gian để sắp xếp.” Cố Thời Mộ nói: “Bố, ngoài chuyện con và Khê Khê cử hành hôn lễ ra thì con vẫn còn một chuyện muốn nói với bố.” . Truyện Hot

Ông Cố cười ha hả nói: “Con nói đi.”

Cố Thời Mộ nói: “Bố, tối qua con đã bị Tề Thái Vi bỏ thuốc.”

“Cái gì?” Nụ cười trên mặt ông Cố nhất thời dập tắt.

“Chính là những gì bố đã nghe thấy.” Cố Thời Mộ nói: “Tối hôm qua, con đang tăng ca ở công ty thì dì bỗng dẫn Tề Thái Vi tới công ty của con, bảo là đi ngang qua tòa nhà của con nên muốn đi lên gặp con. Dì và Tề Thái Vi đã mang theo bữa khuya, mà trong bữa khuya có một ly cà phê đã bị bỏ thuốc.”

“Là thuốc gì? Có ảnh hưởng đến sức khỏe của con hay không?” Ông Cố lo lắng nhìn Cố Thời Mộ từ trên xuống dưới.

Mặc dù ông biết, nếu Cố Thời Mộ đã yên ổn ngồi bên cạnh ông thì có lẽ sức khỏe anh vẫn ổn, mặc dù trong lòng biết rõ là thế, nhưng ông vẫn không nhịn được lo lắng.

Ông chỉ có một cậu con trai, là máu mủ mà năm đó vợ ông đã liều mạng để sinh ra.

Ông không cho phép con trai ông gặp bất kỳ tai nạn gì.

Cố Thời Mộ đáp: “Bố, bố cứ yên tâm, không phải là thuốc độc, mà là thuốc kích dục, mặc dù sau khi bị trúng thuốc sẽ càng khó chịu hơn, nhưng sau khi giải xong sẽ không sao.”

“Thuốc kích dục ư?” Ông Cố trợn mắt lườm Tề Thái Vi: “Con bị điên rồi à? Anh họ của con đã có vợ con rồi, vậy mà con còn muốn bỏ thuốc kích dục với anh họ của con?”

Sắc mặt Tề Thái Vi trắng bệch biện minh: “Dượng, con cũng bị người khác tính kế. Con không biết trong ly cà phê đó đã bị bỏ thuốc, cũng không biết ai đã bỏ thuốc, chuyện này không liên quan đến con...”

Ông Cố bỗng mời cô ta và mẹ cô ta tới đây, nên bọn họ đoán ra có lẽ Cố Thời Mộ đã tố cáo với ông Cố.

Trước khi tới đây, hai người đã bàn bạc cách ứng phó rồi, đó chính là chết cũng không thừa nhận.

Mặc kệ ông Cố và Cố Thừa Mộ nói thế nào, bọn họ cũng một mực phủ nhận không biết mình đã bị ai tính kế, bọn họ không có bỏ thuốc vào ly cà phê, chuyện này không liên quan đến bọn họ, bọn họ không biết gì cả.

Quả nhiên, Cố Thời Mộ đã tố cáo với ông Cố.

Cô ta vừa hoảng hốt vừa sợ hãi, hoàn toàn không nghĩ ra cách để ứng phó, đành phải đưa ra lời giải thích mà cô ta và mẹ cô ta đã bàn bạc từ trước.

“Không phải con bỏ thuốc ư? Con nghĩ dượng là thằng ngốc à?” Ông Cố bỗng đập xuống bàn trà: “Ai mà không biết con có ý đồ với anh họ của con? Anh họ của con vẫn chưa thể hiện rõ à? Là dượng tận tình khuyên bảo dạy dỗ nó, bảo nó hãy nể mặt mẹ của con mà cho con chút mặt mũi. Thằng bé là nể mặt dượng nên mới không hoàn toàn xem con là người xa lạ, vậy mà con lại bỏ thuốc nó, con đúng là đồ súc sinh!”

Ông Cố tức đến mức cầm tách trà ở trước mặt lên, rồi ném mạnh xuống chân Tề Thái Vi.

Tề Thái Vi sợ đến mức run rẩy, rơi nước mắt ngay: “Dượng, dượng hãy tin con, con cũng không biết là ai đã hãm hại con, con nói thật đó, con thật sự không biết trong ly cà phê đã bị bỏ thuốc, con bị oan mà...”

“Cô đừng ngụy biện nữa.” Cố Thời Mộ nhìn cô ta, lạnh lùng nói: “Tôi đã tìm thấy người bán thuốc cho cô rồi, cô có muốn gặp không?”

Tề Thái Vi vô thức trả lời: “Không thể nào!”

Cô ta đã mua thuốc từ mấy tháng trước, nhưng lúc đó mẹ của cô ta không ở Dạ Đô. Vì không có ai tạo cơ hội cho cô ta, nên cô ta không thể nào bỏ thuốc cho Cố Thời Mộ được.

Lúc mua thuốc, cô ta đã thay hình đổi dạng, trang bị đầy đủ, bản thân cô ta soi gương cũng không nhận ra chính mình. Hơn nữa, đó là một câu lạc bộ thế giới ngầm, tốt xấu lẫn lộn. Lúc cô ta xác định cô mua thuốc cũng không gặp bất kỳ người quen nào, mà cho dù có gặp thì cô ta cũng cải trang đến mức ngay cả mẹ của cô ta cũng không nhận ra, thì làm sao Cố Thời Mộ có thể tìm thấy người đã bán thuốc cho cô ta chứ?

Cố Thời Mộ cười khẩy, rồi rút điện thoại ra, bấm số điện thoại của Cố Thu Vũ: “Cậu hãy dẫn người vào đây.”

“Vâng, cậu chủ!” Đầu dây bên kia, Cố Thu Vũ nghiêm túc nhận lệnh.

Cửa phòng khách nhanh chóng được gõ cửa, rồi Cố Thu Vũ và Cố Vãn Phong áp giải một nam thanh niên đi vào phòng khách.

Lúc Tề Thái Vi nhìn thấy gương mặt người đàn ông đó thì trên mặt tràn ngập vẻ ngạc nhiên và sợ hãi, không thể che giấu.

Không ngờ lại đúng là người đàn ông đã bán thuốc cho cô ta vào mấy tháng trước.

Chuyện này sao có thể?

Chuyện này đã trôi qua mấy tháng rồi, làm sao Cố Thời Mộ có thể tìm thấy anh ta chứ?

Chuyện này thật khó tin!

Cố Vãn Phong áp giải người đàn ông đó, còn Cố Thu Vũ thì bấm điện thoại, rồi một đoạn video giám sát được trình chiếu trên bức tường trắng như tuyết trong phòng khách.

Video là được cắt ghép, có cảnh Tề Thái Vi cải trang đi ra ngoài, rồi đi vào câu lạc bộ giao dịch với người đàn ông đang bị Cố Vãn Phong áp giải kia, hơn nữa còn có cảnh tượng cô ta nhận thuốc, rồi quay về nhà của mình.

Cô ta cũng khá cẩn thận, không lái xe của mình, sau khi ra khỏi nhà, cô ta đã đi bộ rất xa mới bắt một chiếc taxi.

Nhưng lúc về lại về thẳng nhà của mình.

Video giám sát cố ý quay biển số nhà của cô ta, chứng cứ xác thực, nên cô ta không thể nào chối cãi.

Sắc mặt Tề Thái Vi xám xịt, run lẩy bẩy.

Mắt cô ta ngập nước, run rẩy chất vấn Cố Thời Mộ: “Anh đã phái người theo dõi em đúng không?”

Cố Thời Mộ lạnh lùng lườm cô ta: “Sự thật đã chứng minh, tôi làm như vậy là đúng.”

“Tại sao chứ?” Sắc mặt Tề Thái Vi trắng bệch, nước mắt rơi lã chã: “Nếu anh đã biết em từng mua loại thuốc đó, vậy tại sao tối qua anh còn uống ly cà phê đó?”

“Bởi vì tôi quá tin tưởng người dì của mình.” Cố Thời Mộ nhìn về phía Thời Nghiên Đồng, rồi khẽ nhếch miệng, cười như không cười nói: “Dì của tôi thương yêu tôi như vậy, làm sao có thể để cho con gái của mình bỏ thuốc hãm hại tôi cơ chứ? Lúc cô xuất hiện cùng dì, tôi đã quá tin tưởng dì của mình, nên mới nhất thời không phòng bị, trúng chiêu của cô.”

Tim Thời Nghiên Đồng khẽ run lên, bàn tay đang buông xuôi ở dưới bàn trà bỗng siết thành nắm đấm, nhưng trên mặt lại không biến sắc, mà vẫn duy trì nụ cười dịu dàng tao nhã nói: “Dì không biết chuyện này...”

Cho dù bà ta tự nhận mình là người thông minh thì bây giờ trong lòng cũng hơi sợ hãi.

Rõ ràng, Cố Thời Mộ đã có thành kiến với bà ta rồi.

Bằng không Cố Thời Mộ sẽ không nói ra những lời ban nãy.

Thái độ mà Cố Thời Mộ đối với bà ta cực kỳ quan trọng. Sau này bà ta còn có thể ung dung tự tại giống như lúc trước hay không đều phụ thuộc vào thái độ của Cố Thời Mộ.

Bà ta không thể để cho Cố Thời Mộ có thành kiến với bà ta, rồi xa cách bà ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.