Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối

Chương 317: Chương 317: Kẻ chủ mưu là người khác sao?




Đường Cẩm Tiêu ngồi xuống đối diện với cô ta: “Em nói em bị oan sao?”

“Đúng! Em bị oan!” Đường Cẩm Y khóc nói: “Anh cả, hẳn là Đường Dạ Khê hận lần trước Cao Thanh Kỳ mắng cô ta, nên cố ý trả thù em! Anh cả, cứu em với! Anh cả!”

“Thật sao?” Đường Cẩm Tiêu mệt mỏi nhìn cô ta: “Sau khi em dọn ra ngoài, trước sau gì anh cũng đưa cho em mấy trăm vạn. Tiền đâu?”

“Em tiêu rồi!” Đường Cẩm Y khóc nói: “Em không ở nhà, tiêu tiền khắp nơi, mấy trăm vạn sao mà đủ chứ?”

“Cảnh sát đã tìm thấy bản ghi chép rút tiền của em,“ Đường Cẩm Tiêu nói: “Cách đây một thời gian, em lần lượt lấy hai trăm vạn từ ngân hàng... Hai trăm vạn, em đã tiêu nó vào việc gì?”

“Em đã mua nhu yếu phẩm hàng ngày thôi, em còn có thể làm gì nữa chứ?” Đường Cẩm Y đau khổ khóc nói: “Các anh không quan tâm đến sống chết của em, em ở ngoài một mình, ăn uống ngủ nghỉ có chỗ nào mà không cần tiền chứ? Nhà chúng ta có tài sản hàng nghìn tỷ, anh mới cho em mấy tră, vạn, sao mà đủ chứ?”

“Chỉ ngụy biện thôi!” Đường Cẩm Tiêu nói: “Em tưởng người khác đều ngu ngốc à, chỉ có mình em thông minh thôi sao? Em có biết, tài xế mà em mua chuộc kia, lúc en giao dịch với anh ta, anh ta đã lén ghi âm lại không, em nói gì với anh ta đều bị ghi lại hết rồi.”

Đường Cẩm Y sững sờ, một lúc sau mới hoảng sợ nói: “Anh cả, anh đang nói nhảm gì vậy? Tài xế gì? Giao dịch gì? Em bị oan, em không biết gì cả!”

“Y Y, đến bây giờ em vẫn không muốn nói ra sự thật sao?” Đường Cẩm Tiêu thất vọng nhìn cô ta và nói: “Cảnh sát có dụng cụ nghiệp vụ có thể phân biệt âm sắc của từng người. Anh đã đọc biên bản kiểm tra của cảnh sát rồi, trong đoạn ghi âm thật sự là em, chứng cứ xác thực, em còn muốn chối bỏ sao?”

Đường Cẩm Y hoảng sợ không nói nên lời.

Ghi âm?

Người lái xe chết tiệt đó đã bí mật ghi âm lại ư!

Tên khốn đó!

Cô ta đã tốt bụng cho anh ta nhiều tiền như vậy, nhưng anh ta lại lừa dối cô ta.

Phải làm sao bây giờ?

Chứng cứ xác thực, cô a thật sự sắp bị bắt vào tù sao?

Không.

Không được!

Cô ta không muốn vào tù.

Nhà tù thật kinh khủng.

Mẹ cô ta vào tù không bao lâu đã trở thành người không ra người, quỷ không ra quỷ rồi.

Cô ta còn trẻ tuổi, còn cuộc sống tốt, nhà tù đáng sợ lắm, không thể bị cảnh sát bắt vào tù được!

“Anh cả, cứu em với!” Cô ta kinh hãi kêu lên: “Em thật sự bị oan, em không biết sự việc lại thành ra như thế này, em không biết Đường Dạ Khê đã làm như thế nào, nhưng em chắc chắn, nhất định là Đường Dạ Khê đã hại em! Anh cả, mau nghĩ cách cứu em với, em còn nhỏ như vậy, không thể ngồi tù được!”

Đường Cẩm Tiêu lặng lẽ nhìn cô ta, không muốn nói lời nào.

Cho đến bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực, cô ta vẫn nhất định già mồm, cô ta cho rằng anh ta là đồ ngốc, hay cảnh sát là đồ ngốc?

Đường Cẩm Tiêu không nói lời nào, Đường Cẩm Y lại càng hoảng sợ: “Anh cả, sao anh không nói chuyện? Mau tìm cách đưa em ra ngoài đi, em không muốn ở đây nữa! Làm ơn, anh cả!”

“Anh không cứu được em đâu.” Đường Cẩm Tiêu thở dài: “Y Y, em có biết tội của mình nghiêm trọng như thế nào không? Anh đã hỏi ý kiến luật sư, với tội danh của em, ít nhất em sẽ bị kết án chung thân. Nếu tên vệ sĩ đó chết, em sẽ bị kết án tử hình.”

“Cái gì?” Đường Cẩm Y đột nhiên mở to mắt, giọng nói run run: “Anh cả, anh nói cái gì? Tử, tử hình ư?”

“Đúng, đó là án tử hình,” Đường Cẩm Tiêu nói: “Giết người thì phải trả giá bằng mạng sống, nếu tên vệ sĩ tên Cố Hoài đó chết, em phải trả giá bằng mạng sống của mình. Nếu anh ta không chết, em mua chuộc sát nhân, mặc dù không thành công, nhưng lại khiến người ta trọng thương, tình tiết rất xấu, nếu đối phương thuê luật sư giỏi, họ sẽ kiện bạn nếu em ở tù cả đời, coi như xong đời.”

Đường Cẩm Y sợ ngây người.

Tử hình!

Anh cả của cô ta thậm chí còn nói rằng cô ta có thể bị kết án tử hình.

Cô ta sợ hãi ngồi phịch xuống ghế, run như cầy sấy.

Cô ta không muốn chết.

Cô ta còn chưa sống đủ.

Cô ta là cô chủ nhà họ Đường, xuất thân cao quý, hai mươi năm nay cô ta sống trong bể mật, cần gì có đó.

Cô ta còn tưởng rằng sau khi anh cả của mình bình tĩnh trở lại, cô ta sẽ về lại làm cô chủ nhà họ Đường, hưởng thụ cuộc sống huy hoàng năm xưa.

Nhưng bây giờ, anh cả của cô ta nói cô ta có thể bị kết án tử hình.

Có điều gì đáng sợ hơn cái chết trên thế giới này chứ?

Không có!

Cô ta không muốn chết!

“Anh cả, cứu em với, em thật sự bị oan!” Cô ta sợ hãi đến tái mét mặt mũi, bật khóc: “Anh cả, mau cứu em với, em là em gái duy nhất của anh, xin anh đó, mau cứu em ra ngoài đi.”

Đường Cẩm Tiêu chậm rãi lắc đầu: “Cho tới bây giờ em cũng không nói thật, anh không cứu được em được.”

Anh ta đứng dậy: “Anh sẽ thuê luật sư tốt nhất cho em, anh không thể làm gì khác được.”

Đường Cẩm Y vội vàng nhìn anh ta: “Anh cả, anh làm gì vậy?”

Đường Cẩm Tiêu nói: “Thời gian đến thăm có hạn, anh phải đi rồi.”

“Không được, anh cả, anh đừng đi!” Đường Cẩm Y khóc nói: “Anh là cậu cả nhà họ Đường, chỉ cần anh chịu giúp, nhất định sẽ có cách cứu em! Xin anh, anh cả, làm ơn cứu em, em muốn ra ngoài, em vẫn còn nhỏ như vậy, em không muốn chết!”

“Anh không thể cứu em,“ Đường Cẩm Tiêu lạnh giọng nói: “Không ai có thể ở trên pháp luật. Nếu vi phạm pháp luật, em sẽ bị pháp luật trừng phạt. Điều duy nhất em có thể làm bây giờ là cầu nguyện vệ sĩ kia sẽ không chết, nếu vệ sĩ đó chết, em sẽ phải đền mạng cho anh ta!”

Anh ta nói xong cũng mặc kệ Đường Cẩm Y, xoay người bước ra cửa.

Thấy anh ta định rời đi, Đường Cẩm Y càng lo lắng: “Anh cả, anh đừng đi, anh giúp em với! Là tài xế kia đụng người, liên quan gì đến em chứ? Anh cả, anh nghĩ cách đi, anh nhất định có thể cứu em ra ngoài.”

“Sao em lại nực cười như vậy?” Đường Cẩm Tiêu nhìn lại cô ta: “Mua chuộc kẻ giết người, nếu em không mua, kẻ đó sẽ không giết người. Em là chủ mưu, em phải chịu trách nhiệm chính, tài xế chỉ là đồng phạm!”

“Không, không, em không phải kẻ chủ mưu!” Đường Cẩm Y lắc đầu nguầy nguậy: “Kẻ chủ mưu là Ôn An An! Là Ôn An An bảo em làm. Ôn An An nói em bị nhà họ Đường đuổi ra khỏi nhà, tất cả là do Đường Dạ Khê hãm hại, vì Đường Dạ Khê sinh hai con trai cho Cố Thời Mộ, nên mới được làm mợ chủ nhà họ Cố. Bố không muốn đắc tội nhà họ Cố nên mới không để em về nhà, chỉ cần Đường Dạ Khê và hai đứa con kia chết đi, bố sẽ cho em về nhà.”

Đường Cẩm Tiêu cau mày: “Ôn An An?”

“Đúng, đúng!” Đường Cẩm Y gật đầu lia lịa: “Một lần em đi uống rượu ở quán bar và gặp Ôn An An, cô ta nói với em rằng em trở thành người vô gia cư vì bị Đường Dạ Khê hãm hại...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.