Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối

Chương 414: Chương 414: Khoảng cách giàu nghèo




Cậu nhóc ngạc nhiên mừng rỡ hét lên, vọt vào trong lòng Đường Vô Ưu như một quả đạn pháo nhỏ, quen đường quen nẻo ngồi trên đùi Đường Vô Ưu, ôm cổ cậu, vừa cười vừa ríu rít: “Cậu út, cậu về khi nào vậy? Cháu nhớ cậu lắm!”

So với cậu họ cả và cậu họ út, cậu bé thích nhất là cậu út Đường Vô Ưu này, bởi vì Đường Vô Ưu đối xử với cậu và anh trai tốt nhất, chiều chuộng bọn họ, sẵn sàng chơi với bọn họ. Dù cậu bé và anh trai chơi cái gì, cậu út cũng chịu chơi với bọn hộ, không chê bọn họ nhỏ chút nào.

“Cậu út cũng nhớ cháu và Tiểu Sơ.” Đường Vô Ưu vỗ vỗ cái mông nhỏ của Đường Tiểu Thứ, cười nói: “Tiểu Thứ, cháu béo rồi.”

Đường Tiểu Thứ bĩu môi: “Đâu có đâu! Cháu không béo! Cháu chỉ là... chỉ là rắn rỏi hơn thôi!”

Đường Vô Ưu bật cười, hôn mạnh lên gò má mềm mại của cậu bé: “Được, được, được, trước kia Tiểu Thứ của chúng ta quá gầy, bây giờ có thêm một chút thịt là vừa phải.”

Đường Tiểu Sơ cũng đi tới chào hỏi Đường Vô Ưu: “Cậu út, cậu đã về.”

Mặc dù vẫn là bộ dạng có nề nếp như trước, nhưng đôi mắt của cậu bé rất sáng khiến ai quen biết cậu bé vừa nhìn thấy cũng biết cậu bé đang rất vui vẻ, rất hoan nghênh sự xuất hiện của Đường Vô Ưu.

Cố Thời Mộ đã sớm điều tra rõ toàn bộ mười mấy nhân viên dưới trướng Đường Dạ Khê, anh biết người thiếu niên trước mặt chính là em trai yêu quý nhất của Đường Dạ Khê, vị trí của cậu trong tâm trí cô có lẽ ngay cả là hai anh em Bách Lí Tùy Băng cũng không sánh được.

Anh bước tới gần Đường Vô Ưu, cười nhẹ: “Đã về rồi à? Cả một chặng đường đều vất vả rồi.”

Nghe thấy bốn chữ “Đã về rồi à”, trái tim không yên của Đường Vô Ưu bình tĩnh trở lại. Cậu đặt Đường Tiểu Thứ xuống đất, đứng lên, vội vàng cúi người thật sâu: “Chào anh rể.”

Ba chữ “Chào anh rể” lập tức lấy lòng Cố Thời Mộ, nụ cười của anh trở nên dễ chịu hơn vài phần. Anh đưa tay đỡ cánh tay của Đường Vô Ưu: “Người trong nhà, không cần nhiều phép tắc như vậy, ngồi đi.”

Anh ngồi xuống bên cạnh Đường Dạ Khê, Đường Vô Ưu vẫn ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, nhưng cậu rất câu nệ, chỉ ngồi nửa trên ghế sô pha, lưng thẳng tắp, không giấu được vẻ căng thẳng trong đôi mắt xinh đẹp.

Cố Thời Mộ thích thú nhìn cậu, cảm thấy thiếu niên này rất thú vị. Anh liếc mắt nhìn vài lần, trong lòng chợt nghĩ ra điều gì đó.

Chàng trai này trông đẹp hơn trong ảnh, với làn da trắng như tuyết, đôi lông mày đẹp như tranh vẽ, giữa hai lông mày có một chút khí chất u sầu, chẳng khác gì mỹ thiếu niên trong truyện tranh.

Em ba của anh có sở hữu một công ty giải trí, giá trị nhan sắc của Đường Vô Ưu có thể so sánh với tiểu thịt tươi chạm tay có thể bỏng nhất trong công ty của em ba.

Thiếu niên với vẻ ngoài đẹp đẽ, hoàn mỹ cùng với một chút u sầu trong khí chất là người có thể chạm đến tình cảm của các cô gái nhất. Nếu Đường Vô Ưu muốn tiến vào làng giải trí thì dù không có tài năng gì nổi bật, chỉ riêng gương mặt này thôi cũng đủ nổi tiếng rồi.

Nhưng điều thu hút Cố Thời Mộ nhất không phải là khuôn mặt tuyệt đẹp của Đường Vô Ưu, mà là cảm giác thân quen... quen thuộc giống như người quen.

Anh dán mắt vào Đường Vô Ưu một lúc, cuối cùng nghĩ ra cảm giác quen thuộc này đến từ đâu. Mái tóc của Đường Vô Ưu và mái tóc của Tiểu Tống Tình Không trông rất giống nhau.

Đường Vô Ưu vốn đã lo lắng trong lòng, bị anh nhìn như thế thì càng thêm lo lắng, sắc mặt có chút đỏ bừng, thở mạnh cũng không dám.

Đường Tiểu Thứ nhìn cậu với vẻ kỳ lạ: “Cậu út, cậu sao vậy? Sao mặt lại đỏ vậy? Cậu rất nóng sao?”

Đường Vô Ưu lắc đầu: “Không sao, cậu út hơi nóng.”

Cố Thời Mộ bật cười, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn em đã gấp rút trở lại dự đám cưới của anh và chị gái em, chị gái em luôn nhớ em, thường xuyên nhắc về em với anh. Trước đây anh không ở bên cạnh chị gái em, ít nhiều em đã giúp anh chăm sóc cô ấy và Tiểu Sơ, Tiểu Thứ. Hôm nay em nghỉ ngơi cho thật tốt, buổi tối ngày mai anh rể đón gió tẩy trần cho em.”

“Cảm ơn anh rể.” Đường Vô Ưu vẫn ngồi thẳng lưng, vẻ mặt nghiêm nghị như Đường Tiểu Sơ, thoạt nhìn đã biết tinh thần căng thẳng, không có chút nào là dáng vẻ thoải mái khi ở một mình với Đường Dạ Khê.

Đường Dạ Khê thấy thế cũng cảm thấy mệt đến hoảng thay cậu, đứng dậy nói: “Vô Ưu, em đi đường mệt rồi, hôm nay nghỉ ngơi đi, tối mai qua đây ăn cơm, người một nhà chúng ta tụ họp một bữa.”

Đường Vô Ưu đứng dậy theo cô, cúi xuống cầm chiếc hộp trên bàn cà phê, đưa hai tay cho Cố Thời Mộ: “Anh rể, đây là quà em đặc biệt chọn cho anh, không biết anh có thích không.”

Cố Thời Mộ cầm lấy chiếc hộp và mở nó ra.

Bên trong hộp có ba cặp khuy măng sét bằng đá quý và ba chiếc ghim cài ve áo bằng đá quý. Cố Thời Mộ nhìn mà cũng có hơi giật mình. Nhân viên của Văn phòng Quảng Hạ có tiền như vậy sao?

Đường Dạ Khê cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy món quà của Đường Vô Ưu cho Cố Thời Mộ, cô cau mày hỏi Đường Vô Ưu: “Vô Ưu, em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

Mấy món quà này không nặng, nhưng chất lượng của những viên đá quý chắc chắn rất đáng giá.

Đường Vô Ưu nói: “Gần đây em có nhận một vài nhiệm vụ, tất cả đều hoàn thành rất tốt, gặp phải cố chủ hào phóng, ra tay xa xỉ, gom góp lại được một số tiền. Em cũng mua quà cho chị, Tiểu Sơ và Tiểu Thứ. Đang để trong vali, ngày mai em sẽ đem qua đây.”

Đường Dạ Khê: “...”

Quà của cô và Tiểu Sơ, Tiểu Thứ đều để trong vali, chỉ có quà của Cố Thời Mộ là mang đến. Nếu đứa trẻ này muốn lấy lòng ai đó thì vẫn rất biết cách.

Quả nhiên Cố Thời Mộ rất hưởng thụ, cười nói: “Anh rất thích món quà này, nhưng sau này người một nhà với nhau thì không nên khách sáo như vậy đâu.”

“Em biết rồi, anh rể.” Đường Vô Ưu ngoan ngoãn nói: “Lần này là quà gặp mặt và quà cưới cho anh rể, sau này em sẽ không tặng nữa.”

Lần trở lại này, cậu đã tiêu hết số tiền tiết kiệm được trong nhiều năm và số tiền kiếm được từ việc làm nhiệm vụ trong khoảng thời gian này, muốn mua quà nữa cũng chẳng còn tiền.

Cố Thời Mộ mỉm cười, xoa đầu Đường Tiểu Thứ: “Tiểu Thứ, đến phòng làm việc của bố, mang hộp gỗ ở góc trên bên trái của bàn làm việc lại đây cho bố.”

“Dạ bố!” Đường Tiểu Thứ rất vui vì có thể làm việc cho bố, lon ton chạy lên lầu, một lúc sau lại chạy cộc cộc xuống: “Bố, con mang tới rồi.”

Cậu bé đưa chiếc hộp gỗ trên tay cho Cố Thời Mộ.

Cố Thời Mộ đưa chiếc hộp cho Đường Vô Ưu: “Chị gái em nói em sẽ trở về trong mấy ngày gần đây, anh cũng chuẩn bị quà cho em này.”

“Cảm ơn anh rể!” Đường Vô Ưu hơi cúi người về phía Cố Thời Mộ, hai tay cầm lấy hộp gỗ.

Cố Thời Mộ mỉm cười: “Mở ra xem có thích không.”

Đường Vô Ưu mở hộp ra, trong hộp có một chùm chìa khóa, trên chìa khóa có in logo, người nào biết một chút về ô tô cũng có thể nhìn ra nhãn hiệu.

Cố Thời Mộ tặng cậu một chiếc xe hơi.

Những lời tiếp theo của Cố Thời Mộ khẳng định suy đoán của cậu: “Anh đã chọn một chiếc xe cho em. Ban đầu anh muốn tặng cho em một chiếc xe thể thao, nhưng nghĩ rằng chị gái em có yêu cầu rất cao về tính năng an toàn của chiếc xe, vì vậy lo lắng đến cảm xúc của chị em, anh đành chọn cho em một chiếc xe địa hình. Nếu em không thích, sau này anh lại tặng một chiếc xe thể thao cho em.”

Đường Vô Ưu: “...”

Xe địa hình rẻ nhất của thương hiệu này cũng vài triệu tệ.

Cậu đã vét sạch của cải cũng chỉ mua được ba chiếc khuy măng sét và ba chiếc kẹp ve áo khảm các loại đá quý khác nhau cho anh rể. Kết quả là anh rể vừa ra tay chính là một chiếc xe địa hình trị giá hàng triệu tệ.

Cậu phải đảm nhận bao nhiêu nhiệm vụ trong tương lai thì mới có thể kéo gần khoảng cách giàu nghèo với anh rể đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.