Ôn Huyền An đứng im như phỗng nhìn chằm chằm Thịnh Vũ Khanh, anh ta sợ hãi đứng ngây ngốc một chỗ.
Câu nói vừa rồi của Thịnh Vũ Khanh thực sự là một đòn đả kích đối với anh ta, so với chuyện Thịnh Vũ Khanh ghét bỏ anh ta và chuyện có tiếp xúc da thịt với Ôn An An thì chuyện này càng khiến anh ta không có cách nào chấp nhận nổi.
Thịnh Vũ Khanh đã cự tuyệt thẳng mặt anh ta.
Thịnh Vũ Khanh nói, sở dĩ cô ấy lựa chọn chia tay không phải vì anh ta và Ôn An An xảy ra quan hệ, mà tất cả là do anh ta, do anh ta không biết phân biệt trắng đen rõ ràng, bản chất hồ đồ ngu xuẩn.
Anh ta không biết phân biệt trắng đen, hồ đồ ngu xuẩn thật sao?
Không.
Không phải như thế.
Anh ta vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm: “Khanh Khanh, em không thể nói như vậy với anh được, anh, anh chỉ...”
Chỉ là anh ta cảm thấy Ôn An An quá đáng thương, nên muốn giúp đỡ cô ta một chút thôi mà.
Nhưng câu biện minh này anh ta lại chẳng thể thốt ra khỏi miệng nữa rồi.
Anh ta cảm thấy Ôn An An quá đáng thương, nên muốn ra tay giúp đỡ cô ta một chút, nhưng còn Ôn An An thì sao chứ?
Ôn An An thậm chí còn cắn ngược lại anh ta một vố nữa!
Như vậy còn không phải do anh ta ngu xuẩn thì còn là gì được đây?
Anh ta tự cảm thấy lời Thịnh Vũ Khanh nói là không đúng, nhưng anh ta lại chẳng thể nghĩ ra được lý do nào để biện minh cho mình cả. Khuôn mặt vốn dĩ vẫn đang đỏ bừng như thể bị hút sạch máu, bỗng chốc trở nên trắng bệch.
“Khanh Khanh, sao cháu có thể nói như vậy với Huyền An chứ?” An Vũ Mộng nhìn dáng vẻ thất thần, hồn bay phách lạc của Ôn Huyền An thì đau lòng vô cùng, bà ta nói: “Huyền An nhà chúng ta chỉ là quá lương thiện mà thôi! Thằng bé thấy hoàn cảnh Ôn An An đáng thương, nên muốn giúp đỡ nó, có điều chúng ta không thể ngờ được Ôn An An lại là loại người vô ơn, không hiểu lòng người tốt, cô ta không những không cảm kích chúng ta, ngược lại còn quay ra cắn chúng ta một vố nữa!”
“Đáng thương?” Thịnh Vũ Khanh nhướng mày nhìn bà ta: “Cô à, Ôn An An đáng thương, vậy thì dì Thủy Tinh không đáng thương hay sao? Liều chết sinh hạ được một cô con gái, nhưng kết quả lại bị người mình hận nhất bắt con đi, một phần sống chín phần chết!”
Nét mặt An Vũ Mộng cứng đơ lại: “Lúc ấy, bọn ta không nghĩ Ôn An An là loại gái hư như vậy, bọn ta cứ nghĩ cô ta vô tội trong chuyện này...”
Thịnh Vũ Khanh cười thành tiếng, cô ấy nói tiếp: “Cô à, cô không nghĩ Ôn An An là loại gái hư như thế, vậy thì cô đã từng thử nghĩ, việc làm mà cô và Ôn Huyền An cho là lương thiện, giúp đời giúp người đó sẽ khiến dì Thủy Tinh phải sống trong đau khổ dằn vặt không? Ôn An An là con gái ruột của Đường Linh Lung, mỗi lần dì Thủy Tinh nhìn thấy cô ta là một lần dì ấy nhớ lại Đường Linh Lung, mỗi lần như vậy tim dì ấy lại bị giày vò một trận. Chỉ khi đuổi Ôn An An đi thì mới có thể tránh gây ra kích thích cho dì Thủy Tinh...”
Cô ấy nhìn An Vũ Mộng cười khẩy: “Cô à, nếu không phải vì cháu hiểu con người cô, biết cô là người có tấm lòng lương thiện thì cháu còn tưởng rằng cô đang cố tình gây sự với dì Thủy Tinh, lợi dụng Ôn An An để làm tổn thương dì ấy đấy!”
Tuy ngoài miệng cô ấy nói bản thân hiểu rõ về An Vũ Mộng, biết An Vũ Mộng là người có lòng lương thiện, nhưng thật ra, ý tứ trong lời nói của cô ấy lại thể hiện rất rõ ràng.
Cô ấy nghi ngờ An Vũ Mộng đang cố tình lợi dụng Ôn An An để làm tổn thương Đường Thủy Tinh!
An Vũ Mộng bị Thịnh Vũ Khanh đánh trúng tim đen, khuôn mặt bà ta lập tức đỏ bừng lên, vội nói: “Khanh Khanh, con bé này, sao cháu lại suy nghĩ quá lên như vậy chứ? Cô không nghĩ phức tạp như thế đâu, cô đã nhìn An An lớn lên từng ngày, vậy nên cô chỉ đơn giản là đau lòng cho hoàn cảnh bất trắc của nó mà thôi. Cô và chị dâu không thù không oán, sao cô có thể cố ý bày mưu làm tổn thương chị dâu được chứ? Cháu, đầu óc cháu đang nghĩ cái gì vậy hả?”
Ma nhà chưa tỏ, ma ngõ đã tường.
Thấy An Vũ Mộng tự dưng lại đối xử nhiệt tình với Ôn An An như vậy, thậm chí còn một hai đòi đưa Ôn An An về chi thứ ba chăm sóc, tuy rằng bố con Ôn Minh Viễn cảm thấy kỳ quái, nhưng bọn họ cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Quan hệ giữa ba nhà họ Ôn bọn họ vốn rất tốt, tình cảm của ba anh em Ôn Minh Viễn vẫn luôn khăng khít, sâu nặng, đến đời thứ ba của ba nhà vẫn giữ mối quan hệ khá tốt.
Quan hệ mẹ chồng nàng dâu, chị em dâu vốn dĩ luôn có mâu thuẫn khúc mắc là lẽ tự nhiên, Đường Thủy Tinh và An Vũ Mộng tuy không quá thân thiết nhưng ít nhất thì cũng chưa từng gặp chuyện gì khó xử cho mối quan hệ, mà họ cũng không cãi nhau bao giờ, nói chung đứng ngoài nhìn vào thì có thể nói hai người họ sống khá hòa thuận.
Vậy nên không ai trong số bọn họ có thể ngờ rằng, An Vũ Mộng nhất quyết phải đưa Ôn An An về chi thứ ba nuôi dưỡng bằng được lại là vì mục đích riêng, mà mục đích đó chính là gây ra thương tổn cho Đường Thủy Tinh.
Nhưng khi nghe Thịnh Vũ Khanh nói lời này, bố con Ôn Minh Viễn tự nhiên cũng cảm thấy có gì đó không đúng ở đây.
Người trong chi thứ ba nhà họ Ôn người nào người nấy cũng thương yêu đứa con gái duy nhất nhà họ Ôn là Ôn An An, nhưng có thể thấy thời điểm đó bọn họ chưa từng thấy An Vũ Mộng có tình cảm đặc biệt sâu đậm gì với Ôn An An cả.
Hiện giờ, chi trưởng vì chuyện của Ôn An An mà loạn đến nỗi trời long đất lở, và biện pháp tốt nhất để giải quyết mọi chuyện chính là đuổi Ôn An An đi. Đúng lúc này thì An Vũ Mộng đột nhiên đứng ra, không màng đến chuyện chi trưởng phản đối, nhất quyết đòi đưa Ôn An An về chi thứ ba nuôi dưỡng. Hành động đó của bà ta liệu có giống những điều bà ta nói, là vì bà ta cảm thấy Ôn An An đáng thương, hay phải chăng là do bà ta muốn giữ Ôn An An lại để tiếp tục xem trò vui của chi trưởng đây?
Nếu không có câu nói đó của Thịnh Vũ Khanh thì bố con Ôn Minh Viễn sẽ nghĩ theo vế trước.
Nhưng sau khi nghe Thịnh Vũ Khanh nói thì bố con bọn họ như tỉnh lại từ cơn say, ý thức được rằng, rất có thể vế sau chính là sự thật.
Vì thế, năm bố con nhà Ôn Minh Viễn lập tức quay ra nhìn chằm chằm vào An Vũ Mộng.
An Vũ Mộng bị năm bố con Ôn Minh Viễn nhìn với ánh mắt nghi ngờ thì mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra.
Bà ta vốn chỉ dám dùng chiêu bài yêu thương Ôn An An để ngáng chân Đường Thủy Tinh một chút thôi, bà ta căn bản không có gan đắc tội trắng trợn táo bạo với chi trưởng như vậy.
Nhà họ Ôn trở thành gia tộc giàu có nhất ở Ôn Thành là sau khi Ôn Minh Viễn tiếp nhận vị trí đứng đầu gia tộc.
Danh tiếng nhà họ Ôn duy trì trong suốt trăm năm vốn dĩ không tồi, nhưng thời điểm nhà họ Ôn nằm dưới tay ông cụ Ôn điều hành thì đã dần suy tàn.
Danh tiếng suốt trăm năm đã bị sụp đổ hoàn toàn, tuy ngoài mặt vẫn cố duy trì vẻ hào nhoáng và phẩm giá, nhưng trên thực tế thì các xí nghiệp của gia tộc đều đang gặp nguy hiểm cận kề, ngồi không núi vàng ăn cũng hết, thu không đủ chi, có thể phá sản bất cứ lúc nào.
Lúc này, chính Ôn Minh Viễn đã tiến vào tập đoàn, ngăn chặn cơn sóng dữ, lật ngược tình thế, cứu lại cả tập đoàn Ôn Thị, vực dậy nhà họ Ôn, hơn nữa còn đưa nhà họ Ôn lên vị trí gia tộc giàu nhất Ôn Thành.
Hiện giờ Ôn Minh Viễn đang là người đứng đầu nhà họ Ôn, trong tay ông nắm giữ hơn 80% cổ phiếu của tập đoàn Ôn Thị.
Ôn Huyền Dương là người thừa kế tương lai của tập đoàn Ôn Thị.
Mà Ôn Huyền Cảnh, Ôn Huyền Trừng, Ôn Huyền Triệt đều tỏa sáng rực rỡ trên lĩnh vực riêng của từng người, con đường tương lai tươi sáng trải rộng trước mắt.
Nếu gây dựng được mối quan hệ tốt với chi trưởng nhà họ Ôn, đối với chi thứ ba bọn họ mà nói thì chỉ có tốt chứ không xấu.
Đặc biệt, vì tương lai của hai đứa con bà ta, bà ta chưa từng nghĩ sẽ trở mặt thành thù với chi trưởng nhà họ Ôn.
Vậy nên, mặc dù bà ta ghen ghét, đố kỵ với Đường Thủy Tinh là thật, nhưng ngoài mặt bà ta vẫn luôn giả tạo và diễn kịch vô cùng tốt, lúc nào cũng ra vẻ thân mật yêu quý Đường Thủy Tinh, nhưng thực tế lại chẳng ai biết, bà ta đã chán ghét Đường Thủy Tinh suốt nhiều năm nay rồi.
Mà hôm nay, tâm sự giấu kín tận đáy lòng bà ta tự nhiên lại bị Thịnh Vũ Khanh vạch ra trước mắt bố con Ôn Minh Viễn.
Mặc dù Thịnh Vũ Khanh có nói rằng bà ta là người có tấm lòng lương thiện, cô ấy tin bà ta đưa Ôn An An về chi thứ ba là ý tốt chứ không phải vì cố ý khiến Đường Thủy Tinh bị tổn thương, nhưng bố con Ôn Minh Viễn đâu phải kẻ ngốc chứ? Được Thịnh Vũ Khanh chỉ điểm rõ ràng như vậy, bọn họ đã bắt đầu nghi ngờ bà ta.
Hiện giờ bà ta hối hận đến mức đau hết ruột gan.
Nếu biết mọi chuyện sẽ thế này, bà ta còn lâu mới đưa Ôn An An về nhà.
Nếu bà ta không đề nghị đưa Ôn An An về nhà thì có lẽ, Ôn An An sẽ không tính kế với con trai bà ta.
Như vậy cũng sẽ không có chuyện Thịnh Vũ Khanh chia tay con trai ngoan của bà ta, càng không có chuyện đứng vạch mặt bà ta trước bao người thế này.
Giờ phút này, Thịnh Vũ Khanh đã dám đứng ra châm ngòi mối quan hệ của bà ta và chi trưởng thì cũng đủ hiểu, cô ấy thực sự quyết tâm chia tay với con trai bà ta, quyết đánh đến cùng, và sẽ càng không có chuyện quay đầu lại.
Trước nay, bà ta vẫn luôn lấy chuyện con trai đính hôn với cô chủ lớn nhà họ Thịnh ra để tự hào, khoe khoang chuyện này trước mặt bạn bè không biết bao nhiêu lần.
Nhưng giờ thì sao, chẳng những để vịt đã nấu chín vỗ cánh bay đi mất mà thậm chí còn khiến người của chi trưởng nhà họ Ôn quay ra bất mãn với bà ta nữa.
Lần này bà ta thật sự đã tự nhặt đá ném vào chân mình rồi, đúng là xui xẻo!
Thịnh Vũ Khanh cong môi nở nụ cười châm biếm, nói tiếp: “Cô à, không phải cháu đã nói rồi sao? Cháu hiểu con người cô, cháu cũng tin cô không phải vì cố ý muốn kích động đến dì Thủy Tinh mà đưa Ôn An An về nhà. Nhưng dù thế nào thì cháu cũng không thể chấp nhận được cách làm của cô và Ôn Huyền An. Thái độ, lập trường của cô và Ôn Huyền An đối với Ôn An An khiến cháu cảm thấy cực kỳ mâu thuẫn, vậy nên cháu không thể giao tương lai của mình cho một gia đình như vậy được... Người khác nhau khó lòng hợp tác, duyên phận của chúng ta, đến đây là kết thúc!”