Đường Dạ Khê muốn nói nhưng bị Cố Thời Mộ ngăn lại.
Cố Thời Mộ bước lên phía trước một bước, chặn trước nửa người Đường Dạ Khê, ánh mắt khẽ nhìn ông cụ Ôn, khóe môi cong lên: “Hôm nay đúng là được mở mang kiến thức rồi! Không ngờ lại có người dám chỉ trích mợ chủ nhà họ Cố của tôi vô học, vô lễ với bậc bề trên trước mặt Cố Thời Mộ tôi! Lão chủ tịch Ôn, ông làm được như vậy thì đúng là giáo dưỡng vô cùng tốt.”
Đồng tử ông cụ Ôn co rút lại: “Cố Thời Mộ?”
Ông ta không biết Cố Thời Mộ, nhưng đã nghe thấy cái tên này.
Con trai duy nhất của ông Cố, người thừa kế duy nhất của nhà họ Cố, người nói một không hai nhà họ Cố, tung hoành thương trường, một thiên tài kinh doanh bất khả chiến bại... Cố Thời Mộ.
Ông ta nhìn Đường Dạ Khê, rồi lại nhìn Cố Thời Mộ: “Cậu, các người...”
Ôn Huyền Dương vội vàng bước đến gần ông cụ Ôn, vội vàng lên tiếng giới thiệu: “Ông nội, vừa rồi quên giới thiệu với ông. Khê Khê hiện là vợ của cậu Cố. Hai con trai của Khê Khê, Tiểu Sơ và Tiểu Thứ là cốt nhục của Khê Khê và cậu Cố...”
Tối nay xảy ra quá nhiều chuyện, quá lộn xộn, ông bà nội anh ấy lại hung hăng xông vào, vừa vào đã chất vấn khiến mọi thứ rối tung lên, không có thời gian để giới thiệu.
Sau khi nghe Ôn Huyền Dương giới thiệu, ông cụ Ôn bàng hoàng.
Nếu Đường Dạ Khê không quyền không thế, không có lai lịch, không có thân phận, ông ta muốn mắng thì cứ mắng.
Nhưng Đường Dạ Khê là mợ chủ nhà họ Cố.
Đừng nói là Đường Dạ Khê không phải do nhà họ Ôn nuôi nấng, cho dù cô được nhà họ Ôn nuôi nấng nhưng chỉ cần cô gả cho người ta rồi thì sẽ không phải là người mà nhà mẹ đẻ muốn mắng là mắng.
Vì khi người con gái đã lấy chồng thì sẽ không chỉ có gia đình mẹ mà còn có gia đình chồng.
Nhà mẹ đẻ muốn ra oai, muốn mắng người ta thì phải xem nhà chồng người ta có cho mắng hay không.
Rất rõ ràng, Cố Thời Mộ rất không vui.
Ông cụ Ôn liền... vô cùng xấu hổ, khuôn mặt già nua nhăn lại, mãi mà không nói ra lời nào.
Ôn Huyền Dương vội vàng giải hoà, cười làm lành nói với Cố Thời Mộ: “Cậu Cố, ông nội tôi không biết tình hình, nhất thời lỡ miệng. Mọi người đều là một gia đình. Tôi nghĩ chắc Khê Khê sẽ không để ý đâu, đúng không Khê Khê?”
Anh ấy nhìn Đường Dạ Khê.
Bản thân anh ấy vẫn rất thích Đường Dạ Khê.
Vẻ đẹp khi trưởng thành của Đường Dạ Khê chính là sắc nước hương trời, dung nhan nghiêng nước nghiêng thành. Tuy xinh đẹp nhưng không lẳng lơ, ngược lại có một loại khí chất đạm mạc như hoa cúc, khiến cô trông có vẻ vô cùng điềm đạm trầm tĩnh, hấp dẫn người khác.
Anh ấy không ở chung với Đường Dạ Khê nhiều lắm, nhưng lúc nào Đường Dạ Khê cũng không tự ti không kiêu ngạo, không quan tâm thiệt hơn, khiến anh ấy đánh giá khá cao.
Hơn nữa, rất rõ ràng, Đường Dạ Khê dễ nói chuyện hơn Cố Thời Mộ.
Thuyết phục Đường Dạ Khê cho ông nội anh ấy một bậc thang đơn giản hơn nhiều so với thuyết phục Cố Thời Mộ.
Ôn Huyền Dương nhìn về phía Đường Dạ Khê, song Cố Thời Mộ chặn Đường Dạ Khê lại, không cho cô nói chuyện.
Anh nhướng mày nhìn Ôn Huyền Dương, nhàn nhạt hỏi: “Vậy ý của tổng giám đốc Ôn là lão chủ tịch Ôn bắt nạt kẻ yếu sao? Nếu vợ tôi không có thân phận, không có lai lịch thì ông ta sẽ ỷ thế hiếp người, bắt nạt vợ tôi. Giờ ông ta đã biết thân phận của vợ tôi thì chỉ là nhất thời lỡ miệng, là hiểu lầm?”
Mặc cho Ôn Huyền Dương khéo ăn khéo nói như thế nào, Cố Thời Mộ cũng chẳng cho chút mặt mũi, Ôn Huyền Dương cũng không còn gì để nói.
Anh ấy đã mở miệng mấy lần nhưng vẫn không thể vãn hồi cục diện này.
Gương mặt ông cụ Ôn tái nhợt, một lúc lâu vẫn không nói ra được câu nào.
Ông ta có thể nói gì chứ?
Những gì Cố Thời Mộ nói đều là tình hình thực tế.
Ông ta biết Đường Dạ Khê, biết quá trình trưởng thành của Đường Dạ Khê.
Từ tận đáy lòng ông ta rất coi thường Đường Dạ Khê, vì vậy ông ta mới không quan tâm mình có lý hay không mà mắng Đường Dạ Khê trước.
Dù sao Đường Dạ Khê cũng là phận con cháu, là cháu gái của ông ta. Đường Dạ Khê chọc giận ông ta nên ông ta muốn mắng thì cứ mắng, dùng Đường Dạ Khê để trút giận. Ai có thể nói ông ta sai chứ?
Nhưng điều mà ông ta không ngờ là Đường Dạ Khê đã nhanh chóng biến thành mợ chủ nhà họ Cố, thân phận thay đổi, có người làm chỗ dựa, không phải là người ông ta muốn mắng là mắng.
Càng khiến cho ông ta không thể xuống đài được là Cố Thời Mộ vẫn tỏ ra hung hăng, không cho ông ta một chút mặt mũi nào.
Thấy ông ta khó xử, Bạch Hải Đường vội vàng giải vây cho ông ta, dịu dàng cười nói với Cố Thời Mộ: “Hóa ra cháu là chồng của Khê Khê à! Nếu là chồng của Khê Khê thì chính là người một nhà rồi. Khê Khê, sao không giới thiệu chồng cháu cho ông bà nội vậy? Chồng cháu trông rất tuấn tú lịch sự, phong thái vượt trội. Cháu có thể tìm được một người chồng tốt như vậy, ông bà nội thật sự rất mừng cho cháu!”
“Chuyện của bà để tính sau đi!” Cố Thời Mộ liếc bà ta một cái rồi mặc kệ bà ta, hỏi ông cụ Ôn: “Lão chủ tịch Ôn, vừa rồi ông vô cớ chỉ trích nhục mạ vợ tôi, bây giờ có phải ông nên cho vợ tôi một lời xin lỗi hay không?”
Ông cụ Ôn thiếu chút nữa đã ngất đi vì tức giận.
Ông ta đã sống hơn nửa đời người, đã sắp xuống mồ, vậy mà lại bảo ông ta xin lỗi một con nhóc mới hai mươi tuổi đầu, đã vậy con nhóc đó còn là cháu gái của ông ta. Cố Thời Mộ nghĩ gì vậy chứ?
Nhìn thấy sắc mặt ông cụ Ôn biến đổi, như thể sắp ngất đi, Ôn Minh Viễn không thể không ra mặt.
Vợ ông vừa ra khỏi phòng phẫu thuật, ông không muốn lại đưa bố mình vào đó trong cùng một đêm.
Ông thở dài, đi đến trước mặt Cố Thời Mộ, dịu dàng nói: “Tất cả chỉ là hiểu lầm. Hôm nay có quá nhiều chuyện rồi. Tâm trạng mọi người đều không tốt, trong lời nói đều sặc mùi thuốc súng, nhưng không phải là cố ý đâu... Thôi được rồi, hôm nay đã quá muộn rồi, mọi người hãy đi nghỉ ngơi trước đi. Chờ nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chúng ta lại bàn bạc sau.”
Cố Thời Mộ không muốn đi nghỉ ngơi.
Vợ anh bị người ta mắng chửi vô cớ là con nhóc hoang dã không được học hành, đã thế đối phương còn không có ý xin lỗi, nói gì đến việc thành tâm xin lỗi vợ anh chứ. Dựa vào đâu mà anh phải đi nghỉ ngơi?
Người nhà họ Cố bọn họ vào Nam ra Bắc, bất kể là làm chủ hay làm cấp dưới thì cũng chưa từng chịu thiệt thòi thế này.
Mắng cô vợ trên sổ hộ khẩu của Cố Thời Mộ anh mà còn muốn quay người đi ngủ ngon sao?
Bảo ông ta đi mơ giấc mộng Xuân Thu đi!
Anh bật cười, đút một tay vào túi quần, nhàn nhạt nói: “Ý của chủ tịch Ôn là sau này nếu ai trong nhà ông có tâm trạng không tốt, bực tức trong lòng thì có thể mắng vợ tôi mấy câu để trút giận sao?”
“Ý tôi không phải vậy...” Ôn Minh Viễn vừa xấu hổ vừa đau đầu: “Ý tôi là... hôm nay quá muộn rồi. Tiểu Sơ và Tiểu Thứ ngủ trong lòng người ta thì cũng không được thoải mái. Chúng ta về phòng nghỉ ngơi trước. Những chuyện khác để ngày mai bàn lại.”
Lúc trên xe trở về, Đường Tiểu Sơ chịu không nổi nữa nên ngủ thiếp đi.
Khi xuống xe, ban đầu là Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê mỗi người ôm một đứa.
Hai người bế con, nói chuyện vài câu với gia đình Ôn Minh Viễn, khi đang chuẩn bị đi nghỉ ngơi thì ông cụ Ôn và Bạch Hải Đường lại xông vào.
Sau cuộc cãi vã, sợ làm con bị hoảng nên Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê đã giao hai đứa trẻ cho Cố Tiểu Điểm và Cố Vãn Phong.
Cố Tiểu Điểm và Cố Vãn Phong ôm Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ lánh đi khá xa nhưng vẫn ở trong tầm nhìn của bọn họ.
Hai đứa trẻ nằm trong vòng tay của Cố Tiểu Điểm và Cố Vãn Phong, ngủ ngon như một chú heo con. Ở đây đã ầm ĩ sắp lật trời mà bên đó lại ngủ ngon lành, không có một chút phản ứng nào.
“Chủ tịch Ôn...” Cố Thời Mộ liếc nhìn Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ. Thấy bọn nhỏ đã ngủ thì anh yên lòng, giọng điệu càng ngày càng lạnh: “Chúng ta đều là những người thông minh. Nếu đã là những người thông minh thì cũng đừng giả bộ hồ đồ. Ai vô cớ chỉ trích nhục mạ vợ tôi thì phải xin lỗi vợ tôi! Làm sai thì phải nói xin lỗi. Ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng hiểu đạo lý đơn giản như vậy. Chắc lão chủ tịch Ôn cũng hiểu chứ?”