Bà ấy khóc đến mức không nói được nên lời.
Sau khi biết Đường Vô Ưu có quan hệ ruột thịt với nhà họ Tống, Cố Thời Mộ đã đưa cho nhà họ Tống một bản sao thông tin của Đường Vô Ưu mà thuộc hạ của anh đã điều tra được.
Trong thông tin có viết rõ ràng rằng Đường Vô Ưu đã trốn thoát khỏi một câu lạc bộ ngầm.
Cậu bị bọn buôn người bán cho một câu lạc bộ ngầm, và câu lạc bộ ngầm buộc cậu phải tiếp khách.
Cậu xương cốt cứng rắn, sống chết cũng không muốn, bị người trong câu lạc bộ ngầm đánh cho thương tích đầy mình, trên người không có chỗ nào lành lặn.
Những người trong câu lạc bộ ngầm tưởng cậu sắp chết nên mất đề phòng trước cậu, cậu gắng gượng hơi thở cuối cùng và trốn thoát khỏi câu lạc bộ ngầm, chạy trốn đến một nơi dân cư thưa thớt và bất ngờ tình cờ gặp được Đường Dạ Khê đang làm nhiệm vụ, được cô cứu.
Hồi đó, nếu không gặp được Đường Dạ Khê, cậu đã chết nhiều năm rồi.
Tống Tình Không đỡ người mẹ đang khóc không đứng vững nổi và hỏi bố: “Bố ơi, rốt cuộc sao lại thế này?”
Ông Tống nhớ lại: “Năm đó, khi mẹ con sinh em ba con là lúc đang ở quê của chúng ta. Vào đêm em ba con sinh ra, ở quê trời mưa to, ngoài làng bị sạt lở, những người có năng lực lao động đều ra ngoài làng lấy mương máng dẫn nước để bảo vệ làng, ở nhà chỉ có mẹ con, dì hai và thím họ của con. Lúc ấy mẹ con và dì hai đều đang mang thai. Ngày hôm đó bọn họ bị kinh hoảng, đồng thời động thai. Chờ khi bố trở về, hai đứa trẻ đều đã ra đời...”
Tống Tình Không cau mày: “Bố, ý của bố là dì hai bế nhầm đứa nhỏ?”
“Bế nhầm, hay là cố tình thay đổi?” Ánh mắt ông Tống sâu thẳm: “Dù hai người mẹ không biết là sinh con trai hay con gái, nhưng người đỡ đẻ sao có thể không biết?”
“Chắc chắn là cố ý thay đổi!” Đường Dạ Khê tức giận nói: “Vô Ưu nói, khi còn nhỏ nó sống ở nhà không tốt chút nào, thường xuyên bị gia đình bạo hành, cho nên nó mới bỏ nhà đi.”
Ông Tống nhìn về phía Đường Vô Ưu: “Con trốn nhà đi khi còn nhỏ ư?”
“Đúng vậy.” Đường Vô Ưu nhẹ nhàng gật đầu, nói nhỏ: “Chuyện khi còn quá nhỏ thì tôi không nhớ được, nhưng tôi có thể nhớ được mẹ tôi không thích tôi. Sau khi tôi đi học, mẹ tôi thường vu khống tôi trộm đồ, đánh chửi tôi, không cho tôi ăn cơm, nhốt tôi dưới tầng hầm... Tôi thật sự không chịu được nữa nên mới bỏ trốn khỏi nhà...”
Bà Tống nghe xong thì run lên, mắt bà ấy rưng rưng.
Bà ấy run giọng hỏi: “Mẹ con tên gì?”
Đường Vô Ưu nói: “Tên là Thư Mộng Lan.”
Bà Tống nghiến răng nghiến lợi: “Là bà ta, thật sự là bà ta!”
Bà ấy và Thư Mộng Lan là chị em họ cùng tộc, bà ấy tên là Thư Mộng Tuệ, ông nội của Thư Mộng Lan là em trai của ông nội bà ấy.
Khi mang thai đứa con thứ ba, Thư Mộng Lan cũng mang thai đứa con thứ ba, ngày dự sinh của họ chỉ cách nhau nửa tháng.
Khi bà ấy sắp tới ngày dự sinh thì ông nội bà ấy mất, chồng bà đã cùng bà về quê để tiễn đưa ông nội lần cuối.
Ông nội của bà ấy chỉ là ông họ của Thư Mộng Lan, Thư Mộng Lan vốn không muốn trở về nhưng bố của Thư Mộng Lan đã ra lệnh cho Thư Mộng Lan về nhà với bà ấy. Thư Mộng Lan không còn cách nào khác, chỉ đành về quê cùng bà ấy.
Hai ngày sau khi chôn cất ông nội, bà ấy vốn dĩ muốn trở về Dạ Đô, nhưng không ngờ có một trận mưa lớn đột ngột vào ban đêm, trưởng làng đã gọi mọi người đến đào mương bên ngoài làng để thoát nước. Đàn ông và phụ nữ có thân thể khỏe mạnh đều ra ngoài giúp đỡ, trong nhà chỉ còn lại bà ấy và gia đình Thư Mộng Lan, và cả mẹ của Thư Mộng Lan.
Hôm ấy sấm rền vang trời, sét đánh nứt trời, lo chồng ra tay cứu giúp thì gặp nguy hiểm, nên bà ấy động khí thai, bắt đầu sinh trước ngày dự sinh một tháng.
Bên ngoài trời mưa to, bà ấy không thể đến bệnh viện, thím họ của bà ấy, mẹ của Thư Mộng Lan, đã giúp đỡ đẻ.
Khi em bé chào đời, bà ấy gần như nghĩ rằng mình không thể gắng gượng được. Ngay khi nghe thấy tiếng con khóc, tinh thần bà ấy thả lỏng, nháy mắt hôn mê bất tỉnh.
Sau khi bà ấy tỉnh dậy, mẹ của Thư Mộng Lan nói rằng bà ấy đã sinh ra một đứa con gái. Thư Mộng Lan cũng đã sinh ra một đứa con trai.
Bà ấy và Thư Mộng Lan đều mang thai đứa con thứ ba. Bà ấy có hai đứa đầu là con trai, đứa thứ ba sinh con gái. Thư Mộng Lan thì hai đứa đầu là con gái, đứa thứ ba sinh con trai. Bà ấy cảm thấy mình và Thư Mộng Lan đều có cả con trai và con gái, được đền bù mong muốn nên vô cùng vui vẻ.
Đã mười tám năm trôi qua, bà ấy chưa bao giờ nghi ngờ đứa con gái mình nâng niu trong lòng bàn tay không phải là con gái ruột của mình.
Tại sao?
Sao lại bế nhầm được chứ?
Bà ấy vừa khóc vừa lắc đầu, nhất thời không thể tiếp nhận.
Bà ấy vất vả lắm mới sinh được đứa con này, cứ tưởng mình đã tự tay nâng niu chăm sóc mười tám năm, thực ra nó lại phải ở ngoài chịu khổ suốt mười tám năm.
Ông Tống cũng mờ mịt khó hiểu: “Theo như lời của Vô Ưu, Thư Mộng Lan biết Vô Ưu không phải là con ruột của bà ta. Nếu bà ta đã biết, tại sao bà ta không nói với chúng tôi?”
“Còn tại sao nữa?” Cố Thời Mộ nhếch môi: “Đương nhiên là do chính bà ta đã đổi con.”
“Tại sao?” Bà Tống vừa khóc vừa hỏi: “Tại sao bà ta lại đổi hai đứa nhỏ? Tại sao bà ta nỡ lòng nào đưa cốt nhục của bản thân cho tôi?”
“Bởi vì, chị sinh con trai, còn bà ta sinh con gái.” Cố Thời Mộ nói: “Vô Ưu vừa mới nói cậu ấy có hai người chị gái. Nếu suy đoán của tôi là đúng, tình huống mà Thư Mộng Lan phải đối mặt khi đó chắc hẳn là bà ta cần một đứa con trai. Trước đó bà ta đã sinh hai đứa con gái rồi, bà ta không thể chấp nhận đứa con thứ ba của mình vẫn là con gái. Bà ta rất cần một đứa con trai, trùng hợp là chị lại sinh ra con trai, hơn nữa còn bị ngất sau khi sinh, trong phòng sinh không có ai khác ngoại trừ bà ta và mẹ bà ta. Đúng lúc bà ta có thể hoán đổi hai đứa trẻ mà thần không biết quỷ không hay, như vậy bà ta sẽ có con trai.”
“Đúng, A Mộ nói đúng.” Ông Tống nhìn Bà Tống và nói: “Nhà họ Quách khác với nhà chúng ta. Nhà chúng ta chỉ có một người thừa kế là anh. Còn Quách Khải có một em trai. Thai đầu và thai thứ hai của Thư Mộng Lan đều là con gái, nhưng thai đầu và thai thứ hai của em trai Quách Khải đều là con trai. Nếu bà ta vẫn không sinh được con trai, hoặc là tuổi của con trai kém quá xa tuổi của con trai chi thứ hai, rất có thể quyền thừa kế sẽ giao cho em chồng bà ta. Bà ta rất cần con trai để ổn định địa vị, nhưng đứa thứ ba lại sinh con gái, thấy chúng ta sinh con trai nên bà ta đã đổi con gái của mình cho con trai của chúng ta...”
Quách Khải là chồng của Thư Mộng Lan.
Nhà họ Quách là một gia tộc phụ thuộc vào nhà họ Tống, trước đây không tốt lắm, thậm chí còn không được tính là một gia tộc nhỏ hạng ba của Dạ Đô. Sau khi bà Tống gả vào nhà họ Tống, nhà họ Quách và nhà họ Tống đã có quan hệ thông gia. Nể tình bà Tống và Thư Mộng Lan là chị em họ, nhà họ Tống không ít lần đã săn sóc cho việc kinh doanh của nhà họ Quách, cuộc sống của nhà họ Quách dần dần trở nên thịnh vượng.
“Tại sao có thể như vậy? Sao bà ta có thể làm được chuyện này?” Bà Tống khóc lóc thảm thiết: “Bà ta đã đổi con của chúng ta thì cũng thôi đi, tại sao bà ta lại ngược đãi con của chúng ta? Đó là cục thịt rớt từ trên người tôi xuống! Sao bà ta có thể đối xử với nó như vậy?!”