Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối

Chương 171: Chương 171: Người đàn ông tốt không cần tài sản của cha mẹ, không ở nơi này




Sau khi Cố Thời Mộ đưa Đường Dạ Khê và hai đứa trẻ ra ngoài, đã làm rất nhiều chuyện.

Đầu tiên là đến Cục dân chính sửa lại họ tên của hai con.

Sau khi đổi họ tên xong, tên trên sổ hộ khẩu của Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ không mang họ Đường nữa mà mang họ Cố.

Sau đó, Cố Thời Mộ đưa Đường Dạ Khê và hai con đến trường mà các con chuẩn bị chuyển đến, đồng thời đưa các con đi một vòng quanh trường để chúng làm quen trước với môi trường mới.

Tên nhóc Đường Tiểu Thứ là một ông trùm nịnh bợ, cho dù nhìn thấy sân chơi rộng lớn hay khu vườn xinh đẹp đều kêu lên đầy thích thú, sau đó không ngớt tuôn ra những lời khen ngợi.

Cố Thời Mộ bị cậu bé chọc đến mức xoa xoa cái đầu nhỏ nhắn ấy: “Ngày mốt là thứ hai rồi, bố đưa con và anh trai đi học ở đây, được không?”

“Dạ dạ.” Đường Tiểu Thứ gật đầu lia lịa: “Trường học thật to, thật đẹp, con rất thích!”

Cậu bé lại ôm lấy cánh tay nhỏ bé của Đường Tiểu Sơ, cười tít mắt: “Chỉ cần ở bên cạnh anh thì học ở đâu cũng được, con sẽ ngoan và không sợ gì nữa.”

“Chính xác!” Cố Thời Mộ vội bế cậu lên, hôn thật mạnh vào má cậu: “Con trai tôi là đứa trẻ ngoan nhất trên đời, vừa ngoan lại vừa đáng yêu.”

Đường Tiểu Thứ được khen thì cười khanh khách và hôn lại anh: “Bố của con là người bố giỏi nhất, giỏi nhất trên thế giới!”

Cố Thời Mộ xoa xoa đôi má của cậu bé, quyến luyến không rời.

Sau khi đưa hai đứa trẻ đi làm quen với trường học, anh lại đưa Đường Dạ Khê và các con đến nơi ở đối diện.

Sau khi biết mình học ở ngôi trường đối diện với văn phòng của mẹ thì hai đứa trẻ nhảy cẫng lên sung sướng.

Ngay cả Đường Tiểu Sơ luôn căng thẳng cũng cười tít mắt chứ đừng nói là Đường Tiểu Thứ, cậu bé giống như một con ngựa hoang thoát khỏi dây cương mà chạy lồng lên quanh sân.

Vừa chạy, vừa sung sướng reo lên: “Mẹ ơi mau tới đây, mẹ xem chỗ này đẹp quá.”

Đường Dạ Khê cũng cười theo.

Đường Tiểu Thứ chạy mệt rồi nên rúc vào lòng cô, vòng tay qua cổ cô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười lộ ra vẻ hạnh phúc mơ màng: “Mẹ ơi, từ giờ đây sẽ là nhà của chúng ta à?”

“Đúng rồi.” Đường Dạ Khê lau mồ hôi trên trán cậu bé: “Sau này đây sẽ là nhà của chúng ta.”

“Tuyệt quá.” Đường Tiểu Thứ áp đôi má mềm mại lên mặt cô, giọng nói ngọt như mía lùi: “Mẹ ơi, đây mãi mãi là nhà của chúng ta à? Sau này chúng ta và bố sẽ cùng nhau sống ở đây, mãi mãi không bao giờ chuyển nhà có phải không?”

Đường Dạ Khê không thể trả lời câu hỏi này.

Cố Thời Mộ bước đến và xoa xoa đầu cậu bé: “Chúng ta không nhất thiết phải sống ở đây cả đời, nhưng sau này cả nhà chúng ta sẽ luôn bên nhau. Chỉ cần chúng ta ở bên nhau, cho dù sống ở bất cứ nơi nào cũng sẽ là nhà.”1

“Có nhất thiết phải chuyển nhà không?” Đường Tiểu Thứ nghiêng đầu nhìn anh: “Bố à, con rất thích chỗ này. Sau này chúng ta sẽ sống ở đây mãi mãi, đừng chuyển nhà được không?”

Đây là yêu cầu đầu tiên của cậu con trai yêu quý với anh nên làm sao Cố Thời Mộ nỡ nói không được chứ.

“Được.” Anh gật đầu, cầm điện thoại đi sang một bên.

Nửa tiếng sau, có người đưa đến một hợp đồng bất động sản, Cố Thời Mộ đưa cho Đường Dạ Khê: “Ký tên đi.”

“Cái gì?” Đường Dạ Khê lật xem mà vẫn còn mờ mịt: “Tặng căn nhà này cho Tiểu Thứ?”

“Ừ.” Cố Thời Mộ gật đầu: “Ngôi nhà là của Tiểu Thứ, chỉ cần Tiểu Thứ không muốn chuyển đi thì nơi này mãi mãi là nhà của chúng ta.”

Đường Dạ Khê: “...”

Cô nên nói gì đây?

Vung tay quá trán ư?

“Vậy không tốt đâu?” Sau bao nhiêu năm xui xẻo như vậy, cô thật sự vẫn chưa thích ứng được khi bỗng nhiên có người coi tiền như rác mà đối xử cực kỳ tốt với ba mẹ con họ.

“Có gì không tốt chứ?” Cố Thời Mộ nói: “Đây là nhà của Tiểu Thứ, lúc về tôi sẽ tìm một căn nhà khác cho Tiểu Sơ. Cả hai đứa đều là con trai yêu quý của tôi nên không thể bên trọng bên khinh được.”

Đường Dạ Khê: “...”

Cô đặc biệt muốn chúc mừng cậu chủ Cố, lần này, cuối cùng câu thành ngữ bên trọng bên khinh cũng được anh dùng đúng rồi.

Nhưng... món quà này quá giá trị rồi.

Cô không muốn nhận nó.

Cố Thời Mộ nhìn ra được suy nghĩ của cô, nhướng mày: “Con là của em nhưng cũng là của tôi, em không đủ tư cách tước đoạt quyền yêu thương các con trai của tôi.”

Anh nhét cây bút vào tay Đường Dạ Khê: “Ký tên.”

Bị anh thúc giục, Đường Dạ Khê đặt bút ký hợp đồng bất động sản trong trạng thái xây xẩm mặt mày.

Cố Thu Vũ lấy hộp mực đóng dấu lại, để cô và Đường Tiểu Thứ đóng dấu vân tay của họ vào hợp đồng.

Đường Tiểu Thứ mơ mơ hồ hồ, ánh mắt lóe lên: “Bán thân sao?”

Cố Thời Mộ: “… Cái gì?”

“Trên ti vi vẫn diễn thế mà.” Đường Tiểu Thứ làm động tác ấn dấu tay: “Nếu ấn dấu tay chính là bán mình cho người khác!”

Cố Thời Mộ cười lắc đầu, xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu: “Bố kêu con bớt xem mấy chương trình nhảm nhí trên ti vi đi, con không nghe sao? Hả?”

Đường Tiểu Thứ cười khúc khích, vùi đầu vào trong vòng tay anh, từ chối trả lời câu hỏi này.

Cố Thời Mộ ôm lấy cơ thể thơm tho và mềm mại của cậu, không muốn so đo gì với cậu nữa.

Những đứa trẻ kiếm sống bằng cách bán sự dễ thương như Đường Tiểu Thứ, lại một lần nữa đã qua cửa trót lọt.

Cố Thời Mộ ôm cậu bé thật lâu mới đành lòng vỗ vỗ vào sống lưng cậu bé và bảo cậu đứng thẳng dậy nhìn vào bản hợp đồng trên tay: “Nhìn thấy không? Tiểu Thứ đã ấn dấu tay vào bản hợp đồng này rồi thì sau này ngôi nhà này sẽ là của Tiểu Thứ đấy.”

Cố Thời Mộ chỉ vào cửa hàng phía trước và ngôi nhà mà họ sắp dọn đến: “Tất cả chỗ này đều là của Tiểu Thứ, con muốn ở trong này bao lâu tuỳ thích. Chỉ cần Tiểu Thứ không muốn chuyển đi thì mãi mãi không bao giờ chuyển đi.”

“Wao!” Đường Tiểu Thứ kêu lên, đôi mắt to đẹp long lanh: “Bố thật tuyệt vời!”

“Cũng tạm thôi.” Cậu chủ Cố khiêm tốn nói: “Sau này Tiểu Thứ lớn lên chắc chắn sẽ còn tuyệt vời hơn bố.”

Đường Dạ Khê: “...”

Nghe thì có vẻ khiêm tốn nhưng sao cô không cảm nhận được sự chân thành trong đó nhỉ?

Cố Thời Mộ dang tay ôm Đường Tiểu Sơ ở bên cạnh vào lòng: “Bố còn rất nhiều bất động sản, lúc về sẽ dẫn Tiểu Sơ đi xem, Tiểu Sơ thích chỗ nào cứ nói với bố, bố sẽ tặng cho con.”

“Không cần đâu bố à.” Đường Tiểu Sơ nghiêm nghị nói: “Người đàn ông tốt không nên sống dựa vào của cải cha mẹ để lại, con muốn gì thì sẽ tự mình giành lấy.”

“…” Đường Dạ Khê rối rắm.

Trong trường hợp này không được dùng câu người đàn ông tốt không sống dựa vào của cải cha mẹ để lại đâu, con trai à!

Cố Thời Mộ bị cậu bé chọc cười, cho dù cậu con trai yêu quý của mình dùng sai từ ngữ nhưng vẫn khen ngợi: “Con trai bố thật là hiểu chuyện, vừa hiểu chuyện vừa có chí khí, giỏi lắm.”

Đường Dạ Khê: “...”

Cô cảm thấy một ngày nào đó có thể mình sẽ bị ba bố con này làm cho phát điên lên quá.

Mặc dù hôm nay Cố Thời Mộ mới đưa Đường Dạ Khê và các con đến xem nhà, nhưng anh đã lên kế hoạch từ lâu về chuyện đưa Đường Dạ Khê và bọn trẻ đến sống ở đây, trước khi cùng Đường Dạ Khê đến Ôn Thành thì anh đã cho người trang trí nơi này rồi.

Bây giờ trong nhà đã có đầy đủ đồ đạc, vật dụng gia đình, chỉ chờ người nhà dọn vào ở mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.