Cảm giác này rất tuyệt vời giống y như lần trước.
Thậm chí vì sự kích thích của thuốc mà còn tuyệt vời hơn cả lần trước.
Sau khi kết thúc, Cố Thời Mộ bế Đường Dạ Khê đã không còn chút sức lực đi rửa ráy.
Đường Dạ Khê xấu hổ đẩy anh ra: “Anh đừng...”
“Em sợ cái gì?” Cố Thời Mộ rũ mắt nhìn cô, giọng nói mang theo ý cười: “Chuyện thân mật hơn chúng ta cũng đã làm rồi thì em còn sợ tắm chung với nhau ư?”
Đường Dạ Khê: “... Em vẫn sợ, anh cứ đi tắm trước đi, lát nữa em sẽ đi tắm.”
Lúc đó cô chỉ cần nhắm mắt là được, nhưng lúc tắm có thể nhắm mắt ư?
“Như vậy quá lãng phí thời gian.” Cố Thời Mộ nói: “Bây giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên tắm sớm rồi đi ngủ thôi.”
Anh không quan tâm đến sự phản đối và chống cự của Đường Dạ Khê, mà bế Đường Dạ Khê đi vào phòng tắm.
Đường Dạ Khê: “...”
Thật ra lúc tắm vẫn có thể nhắm mắt lại.
Thế là cô nhắm mắt lại, tắm xong, cô lại được Cố Thời Mộ bế về phòng.
Cố Thời Mộ cảm thấy buồn cười nói: “Em xấu hổ đến thế ư?”
Đường Dạ Khê chỉ biết gật đầu, chứ không biết nói gì cả.
“Xem ra em vẫn chưa nhập vai vào nhân vật.” Cố Thời Mộ sờ gương mặt cực kỳ mịn màng của cô, cảm thấy rất tuyệt vời.
“Nhân, nhân vật gì chứ?” Đường Dạ Khê thắc mắc.
“Nhân vật vợ đấy.” Cố Thời Mộ đáp: “Hôn lễ đã được chuẩn bị gần xong rồi, khi nào em có thời gian thì chúng ta đi chụp hình cưới.”
“Nhanh đến thế ư?” Đường Dạ Khê ngạc nhiên.
“Anh cảm thấy nếu làm chậm thì sẽ xuất hiện mấy thứ lặt vặt, nhưng nhanh quá thì sợ không đạt được hiệu quả.” Cố Thời Mộ khẽ nhướng mày: “Nếu được thì anh sẽ đưa số điện thoại của phòng kế hoạch cho em, em cứ gọi thẳng cho bọn họ, rồi có yêu cầu gì thì cứ việc đề xuất với bọn họ.”
Đường Dạ Khê vội nói: “Không, em không có ý đó, em không có kén chọn.”
“Tại sao lại không được kén chọn?” Cố Thời Mộ không tán thành nói: “Cả đời chỉ có một lần như vậy, tất nhiên phải làm cho thật hoàn hảo, em nhất định phải hài lòng mới được.”
Đường Dạ Khê sửng sốt.
Cả đời chỉ có một lần ư?
Anh đang... cam kết với cô ư?
Cô ngẩn người nhìn Cố Thời Mộ.
“Sao em lại ngẩn người thế?” Cố Thời Mộ búng vào trán cô: “Đúng rồi, còn một chuyện nữa, nếu chúng ta đã sắp cử hành hôn lễ thì em cũng phải đi gặp mấy người bạn thân của anh. Sau này mọi người đều trở thành người một nhà, bọn họ đều có cuộc sống khá giả, sau này nếu em có chuyện gì mà lỡ không có anh ở bên thì có thể tìm thẳng đến bọn họ.”
Đường Dạ Khê: “...”
Lượng thông tin quá nhiều khiến cô không kịp tiêu hóa.
Cố Thời Mộ nói những lời này đã tạo cho cô cảm giác... Sau này bọn họ sẽ trải qua cuộc sống như một cặp vợ chồng thực thụ.
Tim cô bỗng đập thình thịch mà chẳng hề báo trước.
“Sao em lại không nói gì thế?” Cố Thời Mộ nói: “Nếu em đồng ý đi gặp bọn họ thì anh sẽ hẹn thời gian với bọn họ, rồi mới thông báo với em, em có ý kiến gì không?”
Đường Dạ Khê lắc đầu lia lịa: “Em, em không có ý kiến gì.”
Cô đè nén trái tim đang đập liên hồi: “Anh... quyết định rồi chứ? Sau khi cử hành hôn lễ thì chúng ta sẽ chính thức trở thành vợ chồng.”
“Tất nhiên rồi.” Cố Thời Mộ chẳng hề do dự gật đầu: “Em là mẹ của con trai anh, anh thấy em rất hợp mắt, cộng thêm chuyện giường chiếu của chúng ta cũng rất hài hòa...”
Đường Dạ Khê lúng túng: “Anh không cần phải nói ra chuyện này đâu.”
“Chuyện này cũng rất quan trọng, nếu quan hệ trên giường chiếu không hài hòa cũng sẽ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng... Em có hài lòng với anh không?” Cố Thời Mộ thích nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của cô, nên cố ý trêu chọc cô.
Anh cũng mới biết, hóa ra anh cũng có mặt xấu xa như vậy, thích nhìn thấy Đường Dạ Khê mặt mày đỏ bừng, chân tay luống cuống.
Bởi vì trông cô rất đáng yêu. . truyện tiên hiệp hay
Đường Dạ Khê: “...”
Mặt cô đỏ đến mức sắp nổ tung: “Chúng ta đừng thảo luận về đề tài này được không?”
Cố Thời Mộ khẽ cười: “Anh cảm thấy em rất hài lòng về anh. Nếu em không phủ nhận thì anh sẽ cho rằng em tán thành với lời nói của anh.”
Đường Dạ Khê: “...”
Ở bên ngoài, người đàn ông này trông rất cao quý lạnh lùng kiêu ngạo, tại sao ở trên giường lại... phóng khoáng như vậy?
Thôi được rồi.
Có lẽ về chuyện này đàn ông vốn phóng khoáng hơn phụ nữ.
Nhưng cô không hề muốn thảo luận vấn đề này với anh.
Cô nói sang chuyện khác: “Anh cũng biết, em rất muốn gả cho anh. Cho dù trong mắt mọi người, em có thể gả cho anh là trèo cao, bởi vì anh quá hoàn hảo, là người đàn ông hoàn hảo nhất mà em từng gặp, hơn nữa anh còn là bố ruột của Tiểu Sơ và Tiểu Thứ...”
Cô đã nói rất nhiều lý do như vậy, nhưng thật ra chỉ có một lý do quan trọng nhất, mà đó cũng là lý do duy nhất khiến cô đưa ra quyết định.
Chỉ dựa vào việc anh là bố ruột của Tiểu Sơ và Tiểu Thứ, cũng đủ khiến cô đồng ý gả cho anh rồi.
Chỉ cần anh thương yêu Tiểu Sơ và Tiểu Thứ, mà Tiểu Sơ và Tiểu Thứ cũng thích anh, cho dù anh không hoàn hảo như vậy thì cô vẫn đồng ý gả cho anh.
Nhưng mấy thứ đó đều là giả dụ.
Trên thực tế anh đã quá hoàn hảo, cô có thể gả cho anh là quá được hời rồi.
“Em quá khiêm tốn rồi.” Cố Thời Mộ nhìn cô không chớp mắt: “Em là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà anh từng gặp, cũng là người phụ nữ lương thiện nhất mà anh từng nhìn thấy. Anh nói thật cho em biết, trước khi gặp em, anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện cưới vợ lập gia đình, bởi vì đáy lòng anh phản đối chuyện này. Nhưng bây giờ, anh rất vui vẻ tiếp nhận sự thật là mình sắp cử hành hôn lễ với em, rồi trở thành vợ chồng. Điều này đủ để chứng tỏ em rất ưu tú và quyến rũ.”
Anh không biết, giữa anh và Đường Dạ Khê có được xem là tình yêu hay không?
Có lẽ, mối quan hệ giữa hai người bọn họ càng giống như cuộc hôn nhân mai mối do bố mẹ định đoạt ở thời cổ đại.
Vợ chồng vào thời đó, mặc dù trước khi kết hôn hoàn toàn không được bồi dưỡng tình cảm, nhưng sau khi kết hôn lại rất hòa hợp, vợ chồng tôn trọng lẫn nhau.
Có lẽ đây chính là duyên phận.
Bằng không tại sao anh và cô lại có hai đứa con đáng yêu như Tiểu Sơ và Tiểu Thứ cơ chứ?
Đây chính là duyên phận đã được định sẵn của bọn họ.
Nếu anh không cưới cô thì đúng là trời đất khó mà bao dung.
Lời nói của anh đã khiến trái tim hơi bất an của Đường Dạ Khê bình tĩnh lại, cô lấy can đảm, nhìn Cố Thời Mộ nói: “Anh không cảm thấy miễn cưỡng thì tốt... Mặc dù em cực kỳ hy vọng Tiểu Sơ và Tiểu Thứ có thể có một gia đình trọn vẹn, nhưng em không hy vọng hạnh phúc của bọn trẻ là được đổi lấy từ sự hy sinh của anh... Anh là người đàn ông tốt, nên em mong rằng anh cũng có thể có một cuộc sống trọn vẹn, chứ đừng vì Tiểu Sơ và Tiểu Thứ rồi ép buộc mình phải làm chuyện mà mình không thích.”
“Em lo xa quá đó, anh không vĩ đại như em nghĩ đâu.” Cố Thời Mộ sờ má cô, khẽ cười nói: “Em rất tốt, anh rất thích ở bên em. Lúc ở bên em, anh cảm thấy trong lòng rất bình yên, thanh thản, nếu có thêm Tiểu Sơ và Tiểu Thứ nữa thì anh sẽ cảm thấy trái tim như được ngâm trong mật ngọt. Anh sống như vậy, nhưng kể từ khi gặp em và Tiểu Sơ Tiểu Thứ anh mới biết, trên đời này vẫn còn mùi vị ngọt ngào như vậy.”
Trái tim của Đường Dạ Khê càng yên ổn hơn.
Cô mím môi cười nói: “Đúng vậy, sau khi em sinh Tiểu Sơ và Tiểu Thứ ra, hình như em mới hiểu rõ thế nào là hạnh phúc. Hạnh phúc và niềm vui lúc trước đều chỉ là bề nổi, rồi sẽ nhanh chóng bị lãng quên, chỉ có niềm hạnh phúc duy nhất là được ở bên Tiểu Sơ và Tiểu Thứ. Giống như anh đã nói, trái tim như được ngâm trong mật ngọt, ngọt đến tận xương tủy, thậm chí không cần nhìn thấy bọn trẻ, mà chỉ cần nghĩ đến bọn trẻ cũng có thể nhớ lại mùi vị đó.”
“Còn anh thì sao?” Cố Thời Mộ mỉm cười nhìn cô: “Lúc ở bên anh, em có hạnh phúc không?”