Có lẽ ông sẽ phát hiện ra vẻ bề ngoài của Đường Dạ Khê giống với mẹ của ông khi còn trẻ.
Ông sẽ phát hiện ra Đường Dạ Khê mới thật sự là con gái của ông và Thủy Tinh.
Chỉ tiếc là...
Nghĩ đến quá trình trưởng thành và chịu đựng thái độ đối xử tệ bạc khi ở nhà họ Đường của Đường Dạ Khê, trong lòng ông dâng lên một niềm đắng chát, chóp mũi chua xót.
Ông cố gắng điều chỉnh bản thân rồi cười cười với Đường Dạ Khê: “Khê Khê... hãy cho phép ta được gọi con như thế nhé...”
Ông khách sáo như vậy khiến Đường Dạ Khê hơi luống cuống: “Có thể ạ. Chủ tịch Ôn cứ tùy ý.”
“Không cần xưng hô như vậy, con cứ gọi ta là...” Ôn Minh Viễn nghẹn ngào không biết phải nói thế nào.
Gọi ông là gì đây?
Bây giờ gần như ông đã xác định được một trăm phần trăm Đường Dạ Khê là con gái ruột của ông.
Nhưng dù thế nào cũng vẫn thiếu bằng chứng chính xác nhất: Giấy chứng nhận giám định huyết thống.
Nhận bố mẹ không thể cứ tùy tiện nhận bừa là được.
Bây giờ ông còn chưa có tư cách bảo Đường Dạ Khê gọi ông là bố.
Mang suy nghĩ như vậy trong lòng khiến ông cực kỳ khó chịu.
Ông chỉ có thể thay đổi chủ đề: “Khê Khê, con biết... thân thế của mình rồi đúng không?”
“Vâng.” Đường Dạ Khê khẽ gật đầu: “Nếu như ý của chủ tịch Ôn là về chuyện có khả năng ông là bố của tôi, vợ của ông có thể là mẹ của tôi thì tôi biết rồi.”
“Con có ngại để bác sĩ gia đình lấy vài ml máu mang đi làm giám định huyết thống không?” Ôn Minh Viễn nhìn Đường Dạ Khê, không hiểu sao hơi căng thẳng.
“Không ngại.” Đường Dạ Khê nhìn Ôn Minh Viễn nghiêm túc nói: “Nếu như ông thật sự là bố của tôi, vợ của ông đúng là mẹ tôi thật thì tôi sẽ rất vui vẻ. Tiểu Sơ và Tiểu Thư từng bị rất nhiều người cười nhạo vì thân thế của tôi. Nếu như ông và vợ ông là ông ngoại và bà ngoại của chúng nó, hai đứa sẽ không bị người khác coi thường vì bà ngoại mình là con riêng nữa, tôi sẽ rất vui vẻ.”
“Tiểu Sơ và Tiểu Thứ...” Ôn Minh Viễn hơi thất thần.
Ông biết hai đứa bé kia.
Hai đứa bé đó là do nhà họ Đường bảo Đường Dạ Khê thụ tinh ống nghiệm sinh ra để cứu Đường Cẩm Tiêu.
Khi đó ông nghe vợ mình nhắc tới nhưng cũng chẳng để trong lòng.
Hôm nay nghĩ lại cảm thấy lòng đau như cắt.
Năm ấy con gái ông còn chưa đến hai mươi tuổi đã phải sinh hạ song thai.
Bản thân cô vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Rõ ràng Đường Cẩm Y mới là em gái ruột của Đường Cẩm Tiêu nhưng nhà họ Đường không nỡ để Đường Cẩm Y chưa kết hôn đã sinh con. Vì vậy mới để Đường Dạ Khê làm thụ tinh ống nghiệm sinh con ra, lấy máu trong cuống rốn cứu Đường Cẩm Tiêu.
Trước đây, việc không liên quan đến mình nên ông cũng không cảm thấy như nào cả.
Thậm chí ông còn cho rằng Đường Dạ Khê nợ Đường Cẩm Địch một cái mạng, còn được nhà họ Đường nuôi lớn thì báo đáp họ là lẽ đương nhiên.
Nhưng bây giờ khi biết Đường Dạ Khê có thể là con gái ruột của mình, ông đau lòng đến nỗi gần như không thở nổi.
Đây có thể thật sự là máu mủ của ông.
Là công chúa nhỏ của nhà họ Ôn.
Nhưng bởi vì sự sơ suất vô dụng của ông mà bị người ta tráo đổi lưu lạc bên ngoài, ăn nhờ ở đậu chịu đủ giày vò.
“Xin lỗi.” Trong lòng ông đau như dao cắt, vành mắt đã ươn ướt: “Là ta vô dụng, không làm tròn trách nhiệm của một người cha để cho con còn nhỏ như vậy đã bị người phụ nữ độc ác kia tráo đổi...”
“Cũng chưa chắc.” Đường Dạ Khê cười cười: “Còn chưa làm giám định huyết thống, bây giờ nói những lời này có hơi sớm...”
Cô giơ tay ra: “Cứ lấy máu làm giám định trước đi, chờ có kết quả giám định huyết thống rồi chúng ta nói tiếp.”
Thế giới rộng lớn, không thiếu thứ kỳ lạ.
Dù bây giờ tất cả mọi người đều cho rằng cô là con gái ruột của Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh, nhưng nhỡ đâu không phải thì sao?
Nhỡ đâu có chỗ nào nhầm lẫn, hiểu lầm thì sao?
Vì thế vẫn nên chờ bằng chứng xác thực rồi tính tiếp.
Để tránh khỏi đến lúc có kết quả giám định huyết thống rồi, phát hiện cô cũng không phải là con của Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh. Tất cả mọi người nhận nhầm rồi, vậy thì sẽ rất xấu hổ.
Ôn Minh Viễn hiểu rõ ý của cô, bèn gật đầu: “Con nói đúng! Cứ lấy máu xét nghiệm trước, chờ có kết quả giám định huyết thống thì chúng ta bàn tiếp.”
Ông tin chắc rằng Đường Dạ Khê chính là con gái của mình và Thủy Tinh, nhưng ông cần một kết quả giám định huyết thống làm chứng cứ mạnh mẽ mà không cách nào bác bỏ, để Đường Dạ Khê danh chính ngôn thuận nhận tổ quy tông!
Ôn Huyền Dương đứng dậy gọi bác sĩ gia đình vào.
Bác sĩ gia đình lần lượt lấy máu của Ôn Minh Viễn và Đường Dạ Khê.
Đặt ống nghiệm đựng máu vào hòm ướp lạnh.
Ôn Huyền Dương và bác sĩ gia đình dẫn vệ sĩ cùng nhau rời đi.
Trên đường đi, bọn họ đã liên lạc với cơ quan giám định huyết thống uy tín nhất ở Dạ Đô.
Để đảm bảo tính chân thực của kết quả giám định, Ôn Minh Viễn để con cả của mình là Ôn Huyền Dương tự mình dẫn thuộc hạ đi vào theo dõi sát sao, phòng ngừa có người gian lận kết quả giám định huyết thống.
Đường Dạ Khê nhớ hai bé sinh đôi, hơn nữa cô cảm thấy trước khi có kết quả giám định huyết thống, cô và Ôn Minh Viễn không cần thiết nói thêm cái gì.
Cô rất muốn đi về nhà cũ của nhà họ Cố thăm hai anh em sinh đôi, nhưng cô là chủ, Ôn Minh Viễn là khách. Ôn Minh Viễn không muốn đi, cô cũng ngại đuổi người ta đi.
Ôn Minh Viễn nhìn Đường Dạ Khê, càng nhìn càng cảm thấy Đường Dạ Khê xinh đẹp có khí chất, càng nhìn càng thích.
Ông đang định nói gì đó để đi sâu tìm hiểu một chút về cô và Đường Tiểu Sơ với Đường Tiểu Thứ thì cửa phòng bị người ta đẩy mạnh ra.
Cánh cửa bị đập vào tường, tạo ra tiếng “rầm” thật lớn.
Đường Cẩm Y hùng hổ xông vào, vọt thẳng đến trước mặt Đường Dạ Khê, giơ tay lên muốn tát vào mặt cô.
Ôn Minh Viễn đang định ngăn cản, chỉ thấy Đường Dạ Khê tóm lấy cổ tay của Đường Cẩm Y, mạnh mẽ thực hiện một cú ném qua vai vật cô ta xuống đất.
Đến đây còn chưa xong.
Đường Dạ Khê nhấc chân giẫm lên ngực Đường Cẩm Y, cứ thế đạp cô ta, cúi người xuống giơ tay giáng cho cô ta một cái tát thật mạnh.
“Cái tát này là vì Tiểu Sơ.”
“Bốp” một tiếng, lại là một cái tát mạnh mẽ khác.
“Một tát này là vì Tiểu Thứ.”
Lại “bốp” thêm phát nữa.
“Cái này tôi tát vì chính tôi.”
Cô luyện võ gần mười năm, bàn tay cực nặng giống như làm bằng sắt vậy.
Đường Cẩm Y bị đánh nên liên tục kêu gào thảm thiết, lỗ mũi và khóe miệng đều chảy máu.
Mắt cô ta nổ đom đóm, không thể tin nổi mà cố gắng trừng to hai mắt nhìn Đường Dạ Khê, giọng nói vì căm giận phẫn nộ mà cực kỳ run rẩy:
“Cô dám đánh tôi? Đường Dạ Khê, cô quên mình là thứ gì rồi à? Cô lại dám đánh tôi!”
“Mồm miệng sạch sẽ chút đi!” Trên gương mặt anh tuấn nho nhã lúc nào cũng mang theo vẻ hiền hòa của Ôn Minh Viễn như phủ lên một tầng sương lạnh.
Ông từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn Đường Cẩm Y nói: “Có khả năng Khê Khê là con gái của tôi và Thủy Tinh! Về sau ai còn dám mắng con bé nửa chữ, tôi sẽ nhổ răng của người đó!”
Đường Cẩm Y lại sợ đến ngây người rồi.
Dượng của cô ta nói cái gì?
Đường Dạ Khê là con gái của cô và dượng của cô ta?
Không không không.
Điều này không thể nào.
Ngày hôm nay làm sao vậy?
Thế giới sắp hủy diệt rồi ư?
Hay là cô ta vẫn còn chưa tỉnh ngủ, vẫn đang mơ thấy ác mộng?
Đầu tiên là ông ngoại của cô ta từ ân nhân cứu mạng của anh hai biến thành kẻ thù, cô ta bị bố và anh hai mình đuổi ra khỏi nhà.
Bây giờ, dượng của cô ta lại nói cho cô ta biết rằng có khả năng Đường Dạ Khê là con gái của cô và dượng.
Không.
Không thể nào như vậy được!