Ôn An An là kẻ thù của Khê Khê, nhưng Ôn Huyền Triệt lại trả thù anh ta vì Ôn An An, anh ta bảo vệ Khê Khê, Ôn Huyền Triệt bảo vệ Ôn An An. Từ nay anh ta sẽ là anh trai thân yêu nhất của Khê Khê, về phần anh trai ruột Ôn Huyền Triệt này thì bỏ đi!
Anh ta nhìn Ôn Huyền Triệt với vẻ mong đợi, đôi mắt đẹp như đang sáng lên, anh ta mong muốn Ôn Huyền Triệt sẽ gây chiến với anh ta.
Ôn Huyền Triệt nhìn thấy mà tức giận muốn chết.
Tên mắc chứng loạn thần kinh này ở đâu ra vậy?
Anh ta sao có thể nhàm chán như vậy chứ!
Ôn Huyền Triệt bị Bách Lý Tùy Băng làm cho choáng váng, anh ta chỉ vào mặt Bách Lý Tùy Băng mà nói “anh” mấy lần, nhưng không tìm được gì để nói, quay đầu lại hỏi Ôn An An: “Những gì anh ta nói có phải là thật không? Không cẩn thận té ngã xuống cầu thang hay bị anh ta buộc phải nhảy xuống?”
Ôn An An hoảng sợ.
Cô ta không nghĩ mọi chuyện lại như vậy.
Bách Lý Tùy Băng bắt cô ta phải nhảy từ trên cầu thang xuống, khiến cô ta bị gãy cổ tay và chân, đã đau đớn đến mức này mà Bách Lý Tùy Băng vẫn không buông tha mà chạy đến bệnh viện nổi điên.
Cô ta không biết bây giờ mình tiếp tục nói dối sẽ tốt hơn hay nói ra sự thật sẽ tốt hơn.
Trong lúc tuyệt vọng, cô ta đã chọn nói ra sự thật.
Một lời nói dối cần một trăm lần nói dối. Ngược lại, nói ra sự thật thì ít rủi ro hơn.
Cô ta vừa khóc vừa nói: “Anh Tư, em quả thật bị anh ta ép phải nhảy xuống, nhưng những gì anh ta nói em hại Khê Khê là sai sự thật. Em không hại Khê Khê, em có thể thề!”
“Ồ? Cô không hại Khê Khê?” Bách Lý Tùy Băng nhướng mày nhìn cô ta: “Cô đã nói là không hại Khê Khê, vậy thì hãy nói cho tôi biết, nếu cô không hại Khê Khê thì tại sao tôi bay đến tận Lương Thành để ép cô nhảy xuống tầng? Cô có gì đặc biệt mà đáng để tôi chú ý?”
“Tôi không biết... Tôi không biết tôi đã đắc tội gì với anh...” Ôn An An khóc lắc đầu: “Tôi biết anh và Khê Khê là thanh mai trúc mã, quan hệ giữa hai người rất tốt, sao tôi có thể ngu đến mức muốn hại Khê Khê trước mặt anh chứ? Tôi biết Khê Khê luôn không thích tôi, nhưng tôi đã rời khỏi nhà họ Ôn, sẽ không gây trở ngại với Khê Khê nữa...”
“Ý cô là gì?” Khuôn mặt vốn đang cười của Bách Lý Tùy Băng lập tức trở nên lạnh lùng: “Cô đang ám chỉ rằng Khê Khê yêu cầu tôi hãm hại cô sao? Tự nhìn lại xem mình là ai! Ngay cả chuột gián cũng không bằng, Khê Khê nhìn cô ngòn ngại bẩn thì sao có thể lãng phí thời gian đi hại cô!”
Ôn An An khóc lắc đầu, hận đến cực điểm.
Giá như trên đời có siêu năng lực!
Nếu có siêu năng lực, cô ta nhất định sẽ giết Bách Lý Tùy Băng, Đường Dạ Khê, Cố Thời Mộ, hai thằng nhã con kia và tất cả mọi người trong nhà họ Ôn!1
Cô ta đã làm gì sai mà phải tàn nhẫn với cô ta như vậy?
Không phải chỉ vì cô ta không có số đầu thai tốt như Đường Dạ Khê thôi sao?
Đường Dạ Khê!
Đường Dạ Khê!!
Đường Dạ Khê!!!1
Nếu biết ngày hôm nay sẽ đến, mười năm trước cô ta nên tìm người giết Đường Dạ Khê thì hôm nay cô ta sẽ không ở trong tình cảnh như ngày hôm nay!
Ôn Huyền Triệt thất thần đứng đó, tay chân lạnh ngắt.
Anh ta không biết chuyện gì đang xảy ra, lẽ ra anh ta nên tin vào đứa em gái đã lớn lên cùng anh ta.
Anh ta nên tin tưởng người em gái mà mình yêu quý nhất, chứ không phải Bách Lý Tùy Băng điên rồ kia.
Nhưng rất lạ là người anh ta thực sự tin tưởng lại là Bách Lý Tùy Băng.
Không lý do gì nhưng anh ta lại tin lời Bách Lý Tùy Băng.
Ôn An An đã liên lạc với Bách Lý Tùy Băng và muốn lập mưu chống lại Đường Dạ Khê, nhưng cô ta không biết rằng mình đã không trộm được gà mà còn mất nắm gạo.
Sau đó Bách Lý Tùy Băng trả thù Ôn An An, buộc Ôn An An phải nhảy từ trên cầu thang xuống, sau đó Ôn An An bị gãy cổ tay và chân.
Tiếp đến Ôn An An gọi điện cho anh ta tỏ ra đáng thương, anh ta tin lời Ôn An An, đau lòng không chịu được nên đã gác lại công việc mà bay về thăm Ôn An An...1
Nếu Bách Lý Tùy Băng không chờ tại bệnh viện, xuất hiện kịp thời và nói thật thì có lẽ anh ta đã ở bên Ôn An An, khi vết thương của Ôn An An khá hơn, anh ta sẽ đưa Ôn An An đi đến nơi ở của mình và giấu diếm.
Và tất cả những chuyện này, một khi bố mẹ anh ta phát hiện ra thì chắc chắn bố mẹ anh ta sẽ rất tức giận, nhẹ thì đánh mắng chửi bới, nếu mẹ anh ta nổi giận nữa thì chắc chắn bố và anh trai anh ta sẽ không tha thứ cho anh ta.
“An An, em, sao em lại trở nên như thế này?” Ôn Huyền Triệt nhìn Ôn An An nói: “Đúng vậy, anh biết, người khác nói em chiếm thân phận của người khác là không đúng, bởi vì em cũng không biết mình bị tráo đổi, ở trong chuyện này em là người vô tội, nhưng chuyện em chiếm hết vinh hoa phú quý của Khê Khê là sự thật, em hưởng thủ hạnh phúc hơn hai mươi năm của Khê Khê cũng là sự thật, đáng nhẽ em phải áy náy với Khê Khê mới đúng, sao em có thể coi Khê Khê là kẻ địch, hãm hại Khê Khê?”1
“Không có! Anh tư, anh tin em, em không có, e, thật sự không có!” Ôn An An liều mạng lắc đầu: “Anh tư, em đã trở về nhà họ Thái, em cũng Khê Khê không còn liên quan gì đến nhau nữa, sao em phải hãm hại Khê Khê? Em chưa hề làm như vậy, tôi thực sự không làm, anh tư, anh phải tin em!”
Nếu Ôn Huyền Triệt không tin cô ta nữa thì cuộc đời của cô ta sẽ hoàn toàn kết thúc.
Lúc này, cô ta thực sự rất hối hận.
Cô ta không nên tìm Bách Lý Tùy Băng.
Khi đó ở bên ngoài trại giam, cô ta nhìn thấy Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh yêu thương Đường Dạ Khê, Đường Dạ Khê sống rất hạnh phúc khiến cô ta rất ghen tị, rất hận Đường Dạ Khê, không khống chế được bản thân mà muốn làm cái gì đó để hủy diệt Đường Dạ Khê và để Đường Dạ Khê chết!
Cô tâ không thể kiềm chế được cảm xúc của mình và liên lạc với Bách Lý Tùy Băng.
Cô ta đã sai.
Từ lâu cô ta đã biết Bách Lý Tùy Băng là một kẻ mất trí, tại sao cô ta lại ngu ngốc đến mức ký thác hy vọng đối phó Đường Dạ Khê vào một kẻ điên như anh ta chứí?
Bây giờ người bị phá hủy không phải Đường Dạ Khê mà là cô ta.
Nếu Ôn Huyền Triệt tin Bách Lý Tùy Băng, sau này cô ta sẽ không được Ôn Huyền Triệt tín nhiệm nữa.
“Anh rất muốn tin em...” Ôn Huyền Triệt nhìn cô ta bằng ánh mắt phức tạp, nhẹ giọng nói: “Nhưng mà, An An, anh không thể...”
Anh ta rất muốn tin tưởng Ôn An An.
Nhưng anh ta không làm được.
Lý trí nói với anh ta rằng những gì Bách Lý Tùy Băng nói là sự thật.
Sau sự cố của Ôn Huyền An, Ôn An An lại để anh ta thất vọng thêm một lần nữa...
Anh ta hít một hơi thật sâu rồi xoay người bước ra ngoài phòng bệnh.
“Anh tư, anh làm sao vậy?” Ôn An An khóc gọi anh ta: “Anh tư, đừng đi, làm ơn, anh tư, đừng đi! Em là An An mà, An An mà anh yêu thương nhất, cổ tay em đau quá, chân em đau quá, một mình em nằm ở viện rất sợ, anh tư, anh ở lại đi mà, anh tư, em van cầu anh, anh tư…”