Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối

Chương 253: Chương 253: Tự nguyện hay là bị ép buộc?




Cho đến khi Đường Cẩm Y được đưa đến phòng bệnh, anh ta vẫn còn choáng váng.

Bác sĩ dặn anh ta cần chú ý một số việc nhưng anh ta chỉ có thể nghe thấy giọng nói của bác sĩ, về phần bác sĩ nói gì thì anh ta cũng không nghe rõ.

Sau khi bác sĩ giải thích xong và định rời đi thì anh ta mới chợt tỉnh mộng, vội ngăn bác sĩ lại: “Bác sĩ, anh vừa nói cái gì?”

Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt và vẻ mặt thất thần của anh ta, bác sĩ biết tình trạng của người bệnh đã đả kích quá lớn đến anh ta nên không so đo mà kiên nhẫn lặp lại những gì vừa nói.

“Anh nói… em gái tôi có thai?” Anh ta nhìn bác sĩ với vẻ không tin.

Bác sĩ gật đầu: “Đúng vậy, thai chín tuần, bởi vì em gái anh mang thai, tử cung bị va đập mạnh nên đã vỡ gây xuất huyết…”

Bác sĩ tiếc nuối lắc đầu: “Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức...”

Nhìn cô gái đó còn rất trẻ, tử cung đột ngột bị cắt bỏ, chắc chắn người nhà sẽ không thể chấp nhận được nên bác sĩ cũng có thể hiểu được tâm trạng của anh ta.

“Mang thai chín tuần?” Đường Cẩm Tiêu quay lại nhìn Đường Cẩm Y đang nằm trên giường bệnh, không rõ cảm giác trong lòng như thế nào.

Em gái anh ta còn chưa có bạn trai, lại đang mang thai chín tuần, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, nhà họ Đường còn mặt mũi gì nữa chứ?

Sau khi bác sĩ đi khỏi, anh ta ngồi xuống bên cạnh giường.

Một lúc sau, anh ta ra hiệu với cấp dưới tâm phúc: “Đi kiểm tra xem đứa bé là con ai?”

Cấp dưới tâm phúc của anh ta nghe lệnh rời đi.

Tôn Đức Tuấn dẫn theo Cao Thanh Kỳ bước tới thấp thỏm nói: “Tổng giám đốc Đường, Thanh Kỳ không hề cố ý, anh nhìn mặt Thanh Kỳ bị Y Y đánh này... Y Y đánh Thanh Kỳ mạnh tay như vậy nên Thanh Kỳ mới mất lý trí mà đánh trả. Thanh Kỳ không hề biết Y Y mang thai, nếu không nhất định sẽ không đá vào bụng của cô ấy…”

Đường Cẩm Tiêu đã rất mệt mỏi rồi.

Bây giờ anh ta không muốn nghe bất cứ chuyện gì nữa.

Anh ta vẫy tay với Tôn Đức Tuấn: “Hai người về trước đi, mấy chuyện này để sau hãy nói.”

Tôn Đức Tuấn khúm núm nói: “Tổng giám đốc Đường, cho dù như thế nào thì xin anh hãy giơ cao đánh khẽ mà tha cho Thanh Kỳ, con của chúng tôi còn nhỏ, nó không thể không có mẹ. Thanh Kỳ chỉ là đang tự vệ mà thôi, bỗng nhiên Y Y xông tới nhà của chúng tôi đánh người, chúng tôi cũng chỉ là tai bay vạ gió mà thôi…”

“Tôi biết rồi, mấy người về trước đi.” Đường Cẩm Tiêu không muốn dây dưa với họ, vì vậy anh ta giơ tay lên.

Vệ sĩ của anh ta lập tức đi tới, đứng chặn trước mặt Tôn Đức Tuấn và Cao Thanh Kỳ làm động tác mời: “Hai vị, xin mời.”

Tôn Đức Tuấn đành phải rời đi với Cao Thanh Kỳ.

Hai chân Cao Thanh Kỳ đều mềm nhũn, nửa người cô ta phải dựa vào Tôn Đức Tuấn để anh ta dìu đi.

Cô ta vô cùng sợ hãi.

Lúc này, cô ta cảm giác như có một thanh đao sắc bén treo trên đầu, không biết lúc nào sẽ rơi xuống.

Trong lòng Tôn Đức Tuấn cũng chẳng dễ chịu gì.

Thực lực của nhà họ Tôn và nhà họ Đường quá chênh lệch, Tôn Đức Tuấn có lòng bảo vệ cô ta nhưng lại bất lực.

Hiện giờ họ đã như cá trên thớt, kết quả như thế nào còn tùy thuộc vào tâm trạng của nhà họ Đường.

Cao Thanh Kỳ rất hối hận.

Nếu biết có ngày hôm nay nhất định cô ta sẽ không cố gắng lấy lòng Đường Cẩm Y để dựa vào nhà họ Đường.

Cô ta vô cùng hối hận, trái tim như treo giữa không trung, giống như một tội phạm đang chờ xét xử, không biết con dao treo trên đầu cô ta sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.

Sáu tiếng sau, Đường Cẩm Y tỉnh dậy sau cơn hôn mê.

Thấy cô ta mở mắt, Đường Cẩm Tiêu nhìn cô ta và hỏi: “Đứa bé là của ai?”

Đôi mắt anh ta lạnh lùng, không hề có một xíu độ ấm nào.

Từ trước đến nay anh ta luôn tao nhã và dịu dàng, Đường Cẩm Y chưa từng thấy anh ta như thế này bao giờ nên hoảng hốt: “Anh cả?”

“Anh hỏi em, đứa bé là của ai?” Giọng nói của Đường Cẩm Tiêu vẫn lạnh như băng.

“Đứa bé? Đứa bé nào?” Đường Cẩm Y khẽ động đậy, cảm thấy bụng đau dữ dội, nhíu mày: “Anh cả, em bị sao vậy? Em, em đau bụng quá.”

“Em... đã sẩy thai...” Mặc dù rất khó mở miệng nhưng Đường Cẩm Tiêu vẫn nói thẳng.

“Sẩy thai?” Đường Cẩm Tiêu trợn to mắt: “Không, không thể nào...”

“Chẳng những em bị sẩy thai mà còn bị vỡ tử cung khiến xuất huyết ồ ạt đành phải cắt bỏ tử cung...” Đường Cẩm Tiêu tiếp tục: “Tử cung của em đã bị cắt bỏ...”

“Không! Không thể nào!” Đường Cẩm Y kích động định ngồi dậy, nhưng cơn đau dữ dội từ bụng khiến cô ta kêu lên rồi lại nằm xuống.

Cô ta sắp phát điên lên: “Không thể nào! Anh cả, anh đang nói nhảm nhí gì vậy? Không thể! Không thể nào! Em không thể không có khả năng mang thai, lại càng không thể cắt bỏ tử cung, không thể nào!”

Nếu cô ta bị cắt bỏ tử cung, sau này làm sao cô ta còn kết hôn được nữa chứ?

Cô ta còn mong mỏi sẽ được gả vào nhà giàu có, làm mợ chủ của nhà giàu nữa.

Nếu ngay cả tử cung cũng không còn thì sau này làm sao cô ta có thể được gả vào nhà giàu đây?

Có nhà giàu nào lại bằng lòng cưới một người phụ nữ không có tử cung chứ?

“Đó là sự thật!” Đường Cẩm Tiêu nén lửa giận trong lòng: “Đứa bé là của ai? Em có bạn trai từ khi nào? Tại sao em không nói cho anh biết?”

Đường Cẩm Y phủ nhận theo bản năng: “Không, em không có bạn trai...”

“Em không có bạn trai?” Đường Cẩm Tiêu kiềm nén lửa giận trong lòng hỏi: “Em không có bạn trai thì đứa bé từ đâu tới? Chẳng lẽ em là loài lưỡng tính tự mình mang thai sao?”

“Em… em…” Đường Cẩm Y nắm chặt lấy tấm ga trải giường, ấp úng không nói nên lời.

Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt đầy kinh hãi của cô ta, trong lòng của Đường Cẩm Tiêu đau như cắt.

Em gái duy nhất của anh ta đã không còn tử cung nữa...

Cô ta vẫn còn trẻ mà đã như vậy, những năm cuối đời sẽ ra sao đây?

Đường Cẩm Y đáng thương đã áp chế được nỗi căm phẫn trong lòng Đường Cẩm Tiêu, anh ta nhắm mắt lại, cố nén lửa giận mà nhẹ giọng nói: “Y Y, aem phải nói cho anh biết đứa bé là của ai, lối thoát duy nhất của em lúc này là kết hôn với bố của đứa trẻ...”

Vẫn chưa kết hôn mà đã khiến em gái của anh ta có con, người đàn ông đó phải có trách nhiệm với em gái anh ta!

Em gái anh ta không thể có con, chắc chắn những người đàn ông khác sẽ không muốn lấy cô ta, hiện tại việc cần làm duy nhất là để người đàn ông đó phải chịu trách nhiệm.

“Không! Không thể nào!” Đường Cẩm Y gào thét chống cự: “Em không thể gả cho anh ta!”

“Tại sao?” Đường Cẩm Tiêu cau mày: “Nếu em không còn tử cung thì còn ai muốn lấy em chứ? Nhất định người đàn ông đã khiến em mang thai phải chịu trách nhiệm mới được. Hơn nữa, nếu em đã bằng lòng mang thai với anh ta thì chắc chắn hai người cũng có cảm tình với nhau, hai người lưỡng tình tương duyệt, chẳng phải gả cho anh ta mới hạnh phúc ư?”

“Không, không được!” Đường Cẩm Y điên cuồng lắc đầu: “Em không hề có tình cảm với anh ta, em không hề yêu anh ta, có chết cũng không gả cho anh ta!”

“Em đang nói bậy bạ gì vậy?” Đường Cẩm Tiêu nghi ngờ nhìn cô ta: “Em không có tình cảm với anh ta, cũng không hề lưỡng tình tương duyệt thì tại sao lại mang thai đứa con của anh ta, người đàn ông đó là ai?”

Đột nhiên anh ta nghĩ tới điều gì đó, hai mắt híp lại, giọng điệu lạnh lùng: “Chẳng lẽ là em bị cưỡng bức? Nói cho anh biết đó là ai, anh sẽ không bao giờ tha cho anh ta!”

Đường Cẩm Y nghẹn lời.

Không ai cưỡng bức cô ta cả.

Cô ta là con gái rượu của nhà họ Đường, ai dám cưỡng bức cô ta chứ?

Nếu có ai cưỡng bức cô ta thì cô ta đã tố cáo với người nhà từ lâu rồi.

Đây là cô ta tự nguyện nhưng cô ta sẽ không bao giờ kết hôn với người đàn ông đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.