Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng

Chương 45: Chương 45: Chỉ là đồ Chơi thôi




Ở trong xe đậu ở dưới lầu, Ôn Lam đã nói chuyện với bảo mẫu xong rồi. lúc này mới nhìn thấy Lục Tấn Uyên ra khỏi tập đoàn nhà họ Lục.

Cô ta suy nghĩ, đi qua, giả vờ như trùng hợp đi ngang qua, kinh ngạc nói: "Ngài Lục?"

Lục Tấn Uyên bị người chặn đường, hơi không kiên nhẫn, nhìn thấy Ôn Lam lại càng không vui, "Có chuyện gì không?"

"Ngài Lục, nghe nói chị của tôi làm việc ở nơi này của anh, cũng không biết chị ấy có thể làm được hay không, bằng không, để tôi tôi sắp xếp cho chị ấy công việc khác, người một nhà càng thêm thân thiết, không thì tôi thật lo lắng chị ấy có thể làm được không."

Giọng nói Ôn Lam rất dịu dàng, tỏ ra có chút lo lắng, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, bởi vì mang theo vẻ cầu khẩn mà càng thêm quyến rũ mê người.

Lục Tấn Uyên liếc nhìn cô ta một cái, nhưng lại không có cảm xúc gì, ngược lại, cảm thấy có chút quái lạ.

Nếu như Ôn Lam thật sự quan tâm sự sống chết của Ôn Ninh, chắc hẳn nên sắp xếp tốt công việc cho cô ấy, mà anh nhớ kỹ dường như công việc trước đó cô làm là do Bạch Dịch An tìm cho.

Lục Tấn Uyên luôn không thích người chỉ biết nói ngoài miệng.

"Nếu như cô thật sự có suy nghĩ này thì hãy đi nói với cô ấy, đừng tới tìm tôi."

Lục Tấn Uyên trả lời một câu lãnh đạm, cũng không nhìn đến gương mặt đáng thương quyến rũ kia của Ôn Lam nữa, muốn rời khỏi.

Ôn Lam thấy anh không để mình vào mắt, trong đáy lòng cực kỳ không cam lòng, vội

người ta bị hút vào đó.

Trong lúc vô tình, cô ta lại đỏ mặt.

"Ngài Lục..." Theo bản năng, Ôn Lam dùng giọng nói dịu dàng, tỏ vẻ thẹn thùng mà cúi đầu.

"Đột nhiên tôi cảm thấy, có lẽ một chút chuyện tôi biết trước kia cũng không phải là sự thật, ví dụ như... Ôn Lam, cô hai của nhà họ Ôn hiền lành, độ lượng, cũng không hiền lành, đơn giản như cô ta biểu hiện ra ngoài."

Lục Tấn Uyên liếc qua Ôn Lam mang vẻ mặt ngượng ngùng và sợ hãi, khóe môi cong lên khinh thường, lập tức một bước lách khỏi cô ta, đi thẳng tới xe dừng ở cách đó không xa.

Ôn Lam vốn cho rằng Lục Tấn Uyên nhìn cô, là có hứng thú với cô, thật sự không nghĩ đến lại ngghe mấy câu như vậy, thân thể đều run rẩy, ngay sau đó mới mang vẻ mặt bình tĩnh mà về lại trên xe.

"Lục Tấn Uyên đáng chết, lại đối xử với tôi như vậy."

Ôn Lam đã có thói quen được đàn ông nâng niu trong lòng bàn tay, cảm giác cực tốt khi được nhiều người vây quanh, Lục Tấn Uyên là người đầu tiên không thèm nhìn cô ta mà lại còn khinh thường.

"Mẹ, hình như anh ta nghi ngờ con, làm sao bây giờ, con không thể bị phát hiện, kẻ hèn hạ như Ôn Ninh kia không thể ở cạnh bên Lục Tấn Uyên, con có cảm giác, nhất định cô ta sẽ làm hỏng việc của con."

Ôn Lam càng nghĩ càng lo lắng, dường như muốn bật khóc, Triệu Nhã Lâm nhìn qua cô con gái mà bà vẫn lấy làm kiêu ngạo, "Yên tâm, bằng bất cứ giá nào mẹ cũng nhất định sẽ không để cho đứa con hoang kia hủy hoại con, cô ta chỉ có thể làm bàn đạp dưới chân con."

Trở lại nhà họ Ôn, Triệu Nhã Lâm ấm ức nói chuyện Ôn Lam muốn làm người phát ngôn thất bại rồi, mỗi câu đều chỉ mũi dùi về hướng về phía Ôn Ninh.

Ôn Ninh đang làm việc trong công ty, bây giờ tâm trạng của cô khá tốt, chuyện phát ngôn của Ôn Lam đã tan vỡ, trong khoảng thời gian ngắn cô ta sẽ không còn dám tới nếm mùi thất bại nữa.

Lúc này, Ôn Khải Mặc gọi điện thoại tới.

"Chuyện gì?" Giọng nói của Ôn Ninh vô cùng lãnh đạm, ngẫm lại thì biết, nhất định Ôn Khải Mặc không phải muốn ân cần hỏi thăm cô, chắc là nói chuyện thay Ôn Lam.

"Ôn Ninh, mày vậy mà lại hèn hạ trả thù em của mày, mày thật sự cho rằng có thể leo lên người của Lục Tấn Uyên thì là người của anh ta rồi sao? Chỉ là đồ chơi thôi."

Ôn Ninh cười lạnh một tiếng, mặc dù biết rõ nhất định Ôn Khải Mặc sẽ không nói lời gì tốt đẹp, nhưng một người làm cha lại nói con gái mình như vậy, chắc cũng hiếm thấy trên đời.

"Đúng thế thì thế nào? Ông có bản lĩnh thì đi tìm Lục Tấn Uyên, làm anh ta thay đổi chủ ý, mà không phải trút giận vô tôi, cẩn thận tức điên lên sẽ tổn hại thân thể ông đó."

"Vậy bây giờ mày làm Lục Tấn Uyên thay đổi suy nghĩ đi, để Lam Lam tiếp tục phát ngôn!" Ôn Khải Mặc tức đến ngực cứng lại, hét lớn.

"Không phải tôi chỉ là đồ chơi sao? Lấy đâu ra mặt mũi lớn thể để Lục Tấn Uyên thay đổi suy nghĩ? Lại nói, anh ta không cho Ôn Lam làm người phát ngôn bởi không cùng định hướng với công ty."

"Tôi nghĩ, ông có thời gian la lối với tôi, thì hãy cố gắng giữ chiếc mặt nạ cho Ôn Lam, đừng để cho người ta phát hiện dưới chiếc mặt nạ kia nàng ta có linh hồn xấu xí cỡ nào mới tốt."

Nói xong những lời này, Ôn Ninh cười lạnh cúp điện thoại.

Ôn Khải Mặc tức giận tới mức muốn mắng người, nhưng lại chẳng thể làm gì Ôn Ninh, chẳng biết từ lúc nào, đứa con gái đã từng bị ông thao túng ngày càng khó điều khiển.

Sau khi tan tầm, về đến nhà, Lục Tấn Uyên vẫn chưa về, Ôn Ninh hiếm khi có tâm trang tốt, dường như từ lúc ra khỏi tù đến nay, đây là lần đầu hoàn toàn đánh vào mặt Ôn Lam.

Mặc dù nói, phần lớn là do Lục Tấn Uyên nể tình, nhưng cuối cùng cũng để Ôn Lam bị đánh đau một lần.

Nghĩ đến đây, Ôn Ninh nheo mắt lại, đang muốn đi tắm rửa thư giãn, thì điện thoại lại rung lên một cái.

Phía trên là một tấm hình, trên tấm hình, một người đàn bà thân thể gầy gò tiều tụy nằm trên giường bệnh, trên người cắm đầy các loại ống, chỉ có đôi mắt mở to, trong đôi mắt của bà ấy, không thể bỏ qua sự cố chấp và không cam lòng.

Tay Ôn Ninh khẽ run lên, suýt chút nữa đã không cầm chắc điện thoại, người đàn bà trong đó, vẻ ngoài vô cùng hốc hác, nhưng đó chính là mẹ của cô!

Ba năm trước, mẹ cô đi vào phòng ICU, cô đi vào tù, rốt cuộc cô vẫn chưa nhìn thấy mẹ.

Ôn Ninh từng hỏi nhà họ Ôn rất nhiều lần, mẹ ở nơi đâu, nhưng bọn họ đều nói bà rất tốt, không cần Ôn Ninh chăm nom, sợ cô gây thêm phiền phức nên dùng các lý do đường hoàng để từ chối.

Mà Ôn Ninh vốn cũng không đủ sức mò kim đáy biển tìm người ở nước ngoài, chỉ có thể yên lặng xem thay đổi.

"Bà có ý gì? Bà muốn làm gì?" Ôn Ninh tỉnh táo lại, lập tức gọi điện thoại cho Triệu Nhã Lâm.

Người đàn bà này sẽ không làm chuyện vô nghĩa, nhất định bà ta không có ý gì tốt.

"Tao còn tưởng rằng mày không quan tâm mẹ mày nữa, cuối tuần này đến nhà họ Ôn một chuyến, không tới, thì hậu quả mày hiểu rõ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.