“Yên tâm, đối với trận đấu hôm nay, em không cần phải nói bất cứ điều gì, em chỉ cần sử dụng hành động, với cây kéo và sợi chỉ trong tay, dùng nó để trình bày tất cả những gì em muốn thể hiện, thế là xong.”
“Không có vấn đề gì, chỉ cần làm việc chăm chỉ, không cần biết kết quả là gì, và đây là một thử thách tốt cho em.”
Lời nói của Lục Tấn Uyên có phần trái ngược với lời động viên trước đó, trong lòng anh thở dài một hơi, nhưng vẫn không muốn tạo cho Đinh Vô Ưu quá nhiều áp lực.
Đinh Vô Ưu thoát khỏi vòng tay của anh, nhìn thằng vào mắt anh, mím môi: “... Tôi sẽ cố gắng” Cố gắng thắng trò chơi.
Cô biết rất rõ rằng trận đấu hôm nay không chỉ dành cho bAn Minh mà còn cho cả tập đoàn Lục thị và Lục Tấn Uyên. Cô dường như không còn đường lui và chỉ có thể giành chiến thắng.
Nếu, cuối cùng cô vẫn thua...
Đinh Vô Ưu nghĩ đến đây, lông mày nhíu chặt lại, cô không khỏi nghĩ tới hai ngày trước, cô vừa đi công tác nước ngoài trở về, đến nói chuyện phiếm với người bạn Lệ Tư Duệ.
Sau khi Lệ Tư Duệ nghe về tình hình của sự kiện này, câu đầu tiên là.
“Vậy thì cậu phải thắng. Nếu quy tắc của các cậu là do anh Lục đưa ra, thì đúng là cậu có cơ hội tốt như vậy nhanh chóng đem hạng mục vào tay đi.”
“Đinh Vô Ưu, đây là khi nào rồi, cậu đừng hiên ngang lẫm liệt như vậy, có cái gì mà không cúi người được chứ? Lúc này trận đấu không còn quan trọng, kết quả mới là quan trọng nhất.”
“Hãy nhớ rằng, chỉ có người thắng mới đủ tư cách nói. Ai quan tâm cậu thắng như thế nào? Dù người thua có thể làm chuyện thật đáng khâm phục, nhưng thua vẫn là thua.”
“Những người chưa thành công đều không có sĩ diện và phẩm giá. Muốn có những thứ này, hãy đợi đến khi đứng trên đỉnh cao rồi nhặt lấy.”
“...”
Từng lời nói của Lệ Tư Duệ cứ văng vằng bên tai cô.
Lục Tấn Uyên là người ra chủ đề. Dường như anh không chủ động tiết lộ suy nghĩ của mình cho cô. Trước đây Đinh Vô Ưu chưa bao giờ hỏi anh về những ý kiến của mình, nhưng bây giờ...
“Tổng giám đốc Lục, chủ đề lần này là gì?”
Đinh Vô Ưu nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của chính mình, thật sự rất nhẹ, tựa hồ không nói ra lời, nhưng khi nói ra, ngực liền thở phào nhẹ nhõm.
Có vẻ như việc mở miệng này không khó như cô tưởng tượng.
Nhưng khung cảnh này rất yên tĩnh, Lục Tấn Uyên nghe rõ lời cô nói, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nhìn thấy bộ dạng của anh, Đinh Vô Ưu xấu hổ đến mặt đỏ bừng: “Tôi, tôi không phải...”
Lục Tấn Uyên che miệng cười thầm, trong mắt mang theo ý cười: “Không cần nói, anh hiều.”
Vừa nói, anh vừa choàng tay qua người cô, đặt môi lên tai cô và nói điều gì đó nhẹ nhàng.
Vừa rồi thực sự khiến anh bị sốc, Lục Tấn Uyên là một doanh nhân, làm việc không để ý cái gì cả, vì mục đích mà không từ thủ đoạn là chuyện bình thường.
Nếu có thể, anh thật sự muốn trực tiếp cho cô xem toàn bộ quá trình và để Đinh Vô Ưu thắng một ván thật đẹp, nhưng hoàn cảnh không cho phép.
Vốn dĩ anh cho rằng Đinh Vô Ưu khinh thường giở trò này, còn không nói với cô là sợ cô tức giận, không ngờ cô lại chủ động nói, thật là bất ngờ.
Họ Đinh.
Trên web Đinh Thiên Vũ biết được trận đấu giữa Lục thị và dòng họ Horton ở nước Mỹ. Đặc biệt khi nhìn thấy thí sinh đại diện cho họ Lục là Đinh Vô Ưu, anh ta giật mình đột nhiên từ trên giường ngồi bật dậy.
“A, hừ...” Kết quả là một trận kích động làm cho anh ta bị thương, dau đến nhe răng cười.
Chỉ mấy ngày nay, nét mặt dịu dàng tao nhã của Đinh Thiên Vũ càng thêm vẻ thù địch, tất cả đều là do trải qua trong khoảng thời gian này.
Bởi vì tối hậu thư của chú Đinh Sơn Trí, mà Đinh Thiên Vũ không dám chậm trễ chút nào, trong lòng tràn đầy suy nghĩ tìm cách thu phục Đinh Vô Ưu và để đối phương đăng ký kết hôn với mình.
Giống như trước đây ở trong một quán cà phê, anh ta không quan tâm cái gì mà quỳ xuống ở nơi công cộng.
Nhưng hiện tại muốn quỳ cũng không thấy người.
Ban ngày quả thật là địa ngục, mỗi lần anh ta đến nhà họ Lục, đến căn hộ của Đinh Vô Ưu, có lẽ nên tìm hiểu trước về lịch trình của Đinh Vô Ưu rồi đến chặn người.
Mà chỉ cần anh ta muốn tìm người phụ nữ đó, thì không ngoại lệ, anh ta đi được nửa đường là xày ra tai nạn, và cũng đã trải qua không dưới bảy tám vụ tai nạn xe cộ.
Bây giờ, anh ta vẫn có thể đứng đây, Anh Minh anh ta cũng cảm thấy khó tin.
Một hai lần có thể nói là tai nạn, nhưng bảy tám lần, lần nào cũng chỉ có thể do con người làm, ngay cả kẻ ngốc cũng có thể cảm giác được, thì Đinh Thiên Vũ tự nhiên cũng để ý.
Tuy rằng lần nào cũng không giết anh ta, nhưng thật ra rất đau đớn trong khoảng thời gian mà sống còn hơn chết như vậy, Đinh Thiên Vũ muốn khôi phục lại vẻ dịu dàng trước dây của anh ta nhưng không thể.
Có thể hành hạ anh ta như vậy mà thần không biết quỷ không hay, chỉ có một người duy nhất là Lục Tấn Uyên, người nhà họ Lục.
Điểm này khiến anh ta nghĩ đến cảnh mình bị một người không quen biết đánh đập ở cửa sau hộp đêm, anh ta vô cùng nghi ngờ rằng lần đó mình cũng không thể thoát khỏi người đàn ông đó.
Từng chuyện một, anh ta trút tất cả lên chó cái Đinh Vô Ưu.
Nếu không có cô ta thì anh ta sẽ không phải chịu cảnh này, nếu không phải cô ta muốn có quyền lực, giàu có và đi quyến rũ đàn ông khắp nơi thì giờ cô ta đã cùng anh ta kết hôn rồi.
Đáng lẽ người phụ nữ khốn nạn đó sẽ lấy anh ta, nhưng giờ cô ta đã có một người tốt hơn, cô ta muốn tống cổ anh ta đi, nghĩ cũng thật đẹp.
Sau lần tra tấn này, tâm lý của Đinh Thiên Vũ đã hoàn toàn thay đổi, dù không có yêu cầu của Đinh Sơn Trí, anh ta thề rằng anh ta phải lấy được người phụ nữ đó và dạy dỗ cô ta một trận.
Giấc mộng muốn gả vào nhà giàu của cô ta biến thành công dã tràng, cho cô ta biết hậu quả dám làm trái ý anh ta.
Đinh Thiên Vũ đã tận dụng tất cả các quan hệ, và cuối cùng phát hiện ra, nơi họ đang tổ chức cuộc thi dấu hôm nay, và ngay lập tức chuẩn bị bắt người.
Về phía studio, cuộc thi đấu đã bắt đầu.
Hai thí sinh Đinh Vô Ưu và Phil đứng trong vòng tròn thiết kế riêng, ở giữa, người dẫn chương trình phát biểu mở đầu ngắn gọn, sau đó bắt đầu công bố thể lệ và chủ đề.
“Hôm nay, chúng tôi không tạo ra chủ đề, và quy tắc rất đơn giản. Chúng tôi mời một trăm khách mời đến làm người mẫu ở hiện trường.
Trong đó, có nam có nữ, già có trẻ, tất cả đều đang chờ phía sau.”
“Bây giờ, con số của 100 khách mời đã nằm trong tay tôi. Để công bằng, hai thí sinh sẽ lần lượt tiến lên và rút từng thẻ số trên tay tôi, mỗi người rút ra bày thẻ số.”
“Yêu cầu của một cuộc thi bình thường là hai nhà thiết kế, dựa trên bảy người mẫu mà họ đã chọn và dựa trên đặc điểm ngoại hình của họ, thiết kế một bộ quần áo tinh tế phù hợp với họ trong thời gian quy định. Cuối cùng, sáu giám khảo, làm một đánh giá.”
Thực ra thì Lục Tấn Uyên đã tiết lộ chuyện này với Đinh Vô Ưu ở hậu trường, nhưng cô vẫn nghe rất cAn Minh, không giống như cô, gương mặt của Phil nhăn lại một lúc sau khi nghe quy tắc.