Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng

Chương 80: Chương 80: Đã tìm thấy người con gái của hôm qua




Thân hình Ôn Ninh không ngừng run rẩy, Lục Tấn Uyên nói cô ghê tởm, cô cũng chẳng biết nói lại như thế nào.

Bởi vì, hiện tại chính bản thân cô cũng cảm thấy được mình không sạch sẽ, rất bẩn, thậm chí, ngay cả ý định cãi lại mà cô cũng không có.

Một khi đã như vậy, điều duy nhất cô có thể làm, có lẽ chính là........

"Lục Tấn Uyên, nếu anh đã chán ghét tôi đến thế, vậy chúng ta........ Ly hôn đi."

Ôn Ninh cúi đầu gắn từng chữ xong, vị trí Thiếu phu nhân của nhà họ Lục này, vốn không thuộc về cô, về cơ bản, cô vẫn còn nguyên vẹn, có lẽ còn sinh ra một chút ảo giác, nhưng hiện giờ.... Cô bây giờ cái gì cũng chẳng còn nữa rồi.

Ai còn có cảm giác với một người phụ nữ như cô chứ?

Lục Tấn Uyên nhìn chằm chằm cô, cô không giải thích với anh, cũng không cầu xin anh tha thứ, mà là hời hợt, bâng quơ vài chữ, rồi nghĩ muốn ly hôn?

Thật sự không nghĩ đến cảm giác của anh đối với cô hay sao?

Anh hiện tại quả thật hận không thể trực tiếp xé nát thân mình mảnh khảnh của Ôn Ninh: "Bây giờ ly hôn, sau đó để cho cô cùng với tên đàn ông kia ung dung tự tại hay sao? Nằm mơ đi."

Ôn Ninh ngẩng đầu, đôi mắt chống lại đôi mắt tràn đầy sự phẫn nộ, tức giận của Lục Tấn Uyên, cô không biết nên biện minh cho bản thân bằng cách nào, cũng không biết được người đàn ông này giữ mình ở bên cạnh là vì lí do gì........... Anh không phải nhìn cô liền cảm thấy chán ghét hay sao, vậy thì cô biến mất, chẳng phải đều tốt cho cả hai hay sao?

Ngay lúc hai người đang không ngừng giằng co qua lại với nhau, thì điện thoại của Lục Tấn Uyên đột nhiên vang lên, là An Thần gọi đến.

"Ông chủ, cô gái ngày hôm qua tên là Lưu Mộng Tuyết đã tìm được rồi, anh muốn đưa cô ấy đến công ty hay là...."

Lục Tấn Uyên nghe vậy, nhíu mày: "Để cô ta ở nơi nào đó chờ tôi, tôi lập tức qua đó một chuyến, tôi có một số chuyện muốn hỏi cô ta."

Sau khi tắt điện thoại, Lục Tấn Uyên hờ những, liếc mắt nhìn Ôn Ninh một cái: "Ôn Ninh, chuyện này vẫn còn chưa kết thúc, cô dám đi ngoại tình sau lưng tôi, chuyện này tôi sẽ ghi nhớ, chúng ta từ từ tính."

Nói xong, người đàn ông đó không thèm liếc mắt nhìn cô, lập tức rời đi.

Ôn Ninh ngồi trên mặt đất một lúc lâu, vốn dĩ đã phải ngâm nước lạnh, giờ còn ngồi ở trên sàn nhà lạnh lẽo này, khiến cho thân thể cô càng run rẩy không ngừng.

Cô biết, thù hận của Lục Tấn Uyên bây giờ, so với lúc cả hai vừa gặp mặt thì còn sâu đậm hơn nhiều, cô đã không còn đường lui nữa, Lục Tấn Uyên nhất định sẽ trả thù, tra tấn cô.

Xe của Lục Tấn Uyên rất nhanh đã đến khách sạn Minh Thịnh, An Thần vẫn chờ ở ngoài cửa: "Cô ấy đang ở bên trong đợi anh."

Lục Tấn Uyên gật đầu, đi vào phòng của một cô gái, dù vậy vẫn còn phát sinh chuyện ở phòng Tổng thống, dấu vết này rõ ràng đã bị người ta lau chùi sạch sẽ.

Lưu Mộng Tuyết ngồi ở trên ghế, trong tay cầm một cái bộ áo sơ mi được đóng gói lại, vẻ mặt đầy sự sợ hãi.

Cô ta vừa mới lấy quần áo đem đi giặt, thì phát hiện áo sơ mi này toàn là hàng hiệu, giá cực kì đắt, cho nên sau khi suy nghĩ cẩn thận, xem thử xem có thể đổi lại tiền hay không.

Chưa từng nghĩ tới, cái tên An Thần kia đã tìm được cô ta, sau khi hỏi tên cô ta xong, lại thấy được quần áo này, lập tức đưa cô đến nơi này, hỏi một số chuyện đêm qua.

Cô sợ bị người khác phát hiện mình, nên đã đi mượn một bộ đồ nhân viên lao công, bỏ bê công việc, cho nên đành phải nói dối hoàn toàn chuyện đêm qua.

Không nghĩ tới, cô ta bị yêu cầu ngồi ở đây chờ, hơn nữa, mặc kệ cô ta hỏi như thế nào, người đó cũng không chịu nói lí do vì sao tìm cô ta.

Sớm biết vậy, cô ta sẽ không vì mấy ngàn đồng kia mà đi mạo hiểm, trong lòng Lưu Mộng Tuyết không ngừng mắng rủa Ôn Ninh trăm lần, người phụ nữ này, đúng là chẳng có ý gì tốt, chả biết là gặp phải chuyện gì, giờ thì tự mình hại mình rồi.

Cô ta đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên cửa mở ra, một người đàn ông đi vào, Lưu Mộng Tuyết nhìn thấy anh, cả người liền ngẩn ngơ.

Cô đời này chưa từng gặp qua một người đàn ông nào đẹp đến vậy, anh mặc duy nhất một khoác dày màu đen, nhìn không ra loại áo đắt tiền gì, nhưng cảm giác thì rất tốt, nhìn một cái thì biết ngay giá rất đắt, nhưng quần áo cũng không thể chiếm được phong cách của bản thân anh, ngũ quan tinh xảo, còn hơn cả người nước

này, gói áo sơ mi to trong tay cô ta chính là của anh."

Lục Tấn Uyên gật đầu, đã hiểu.

Lưu Mộng Tuyết nghe được lời của An Thần nói, tỉnh dậy sau cơn mê man vừa rồi, nhìn thoáng qua người đàn ông nam tính này, có chút sợ hãi, rồi mở miệng: "Tôi, tôi không phải lấy trộm, tôi...."

Ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, cô hoàn toàn không nhớ rõ, sốt ruột một hồi, ngay cả muốn nói chuyện mà miệng lưỡi cũng chẳng thể nhúc nhích.

"Không cần sợ, tôi không phải đến đây truy cứu trách nhiệm của cô."

Nhìn bộ dáng người con gái bị dọa sợ, Lục Tấn Uyên không đành lòng.

Đêm qua, cô quyết tâm phản kháng, chỉ là khi đó bị thuốc khống chế, cũng không thể cố gắng được bao nhiêu, suy cho cùng, người sai cũng chính là anh.

"Thật sao?" Lưu Mộng Tuyết có chút không tin được.

Lục Tấn Uyên gật đầu: "Chuyện ngày hôm qua, tôi muốn xin lỗi cô, và cũng muốn cảm ơn cô."

Nếu không phải là cô, anh chỉ sợ sẽ phát sinh quan hệ với người phụ nữ mà chú Hai mời đến, đến lúc đó sự tình lập tức khó có thể cứu vãn được.

"Cho nên, cô có bất cứ yêu cầu gì, cứ nói ra, tôi sẽ hết lòng giúp đỡ cô."

Giọng nói của Lục Tấn Uyên, có chút dịu dàng hiếm thấy.

Lưu Mộng Tuyết nghĩ, vốn muốn nghĩ có một số tiền, nhưng mà, trông bộ dạng của người đàn ông này, anh ta chắc chắn không hề đơn giản, cho nên, cô ta quyết định nén xuống ý định đó: "Hiện tại đầu tôi đang trống rỗng, sau này rồi nói được không?"

Lục Tấn Uyên gật đầu đồng ý, An Thần lập tức đi tới, đưa cho cô một cái danh thiếp: "Nghĩ xong rồi thì gọi điện thoại đến số này."

Sau đó, Lục Tấn Uyên bảo An Thần đi ra ngoài mua thuốc, ngày hôm qua, anh mất hết lý trí, thời điểm làm cũng chẳng nghĩ tới chuyện tránh thai gì, mà trước mặt cô gái này, chắc chắn là lần đầu tiên, anh không muốn có thêm phiền phức gì cả.

Lưu Mộng Tuyết ngoan ngoãn uống thuốc, Lục Tấn Uyên cực kì vừa lòng với bộ dạng nghe lời của cô, lại có chút áy náy, vì thế đưa cho cô một tấm chi phiếu với số tiền rất lớn.

Phía sau đó là một hàng số 0 dài thiệt dài, khiến cả người cô đều kinh ngạc, chống đỡ một hồi, mới nhìn theo bóng lưng của người đàn ông đó rời đi.

Đợi đến lúc Lục Tấn Uyên hoàn toàn đi khỏi, Lưu Mộng Tuyết mới nhìn lại tờ chi phiếu kia, vẻ mặt hết sức hào hứng.

Đây là hơn mười ngạn lận đó nha, cô chỉ là một sinh viên đại học bình thường, chuyên môn bình thường, sau này cũng chẳng biết có thể tìm được công việc hay không, lại có được một số tiền lớn đến vậy, quả thật là như là một miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống.

Chẳng qua là, người phụ nữ ngày hôm qua đó rốt cuộc đã làm gì anh ta, mới khiến cho anh ta đối với cô như thế nhỉ?

Lưu Mộng Tuyết nhớ đến nhãn dán của viên thuốc kia, hình như là thuốc tránh thai, cô ta mới giật mình, trong lòng rục rịch nảy ra một ý tưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.