Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng

Chương 172: Chương 172: Lại làm cái gì rồi?




Trong lòng Lục Tấn Uyên hơi trầm xuống, Diệp Uyển Tĩnh rất ít khi dùng giọng điệu như thế để nói chuyện, "Gặp chuyện gì rồi ạ, sao mẹ lại...?”

"Chuyện này vô cùng quan trọng, bây giờ mẹ đang đến công ty tìm con đây.”

Diệp Uyển Tĩnh ngồi trên xe, liếc mắt một cái liền nhìn thấy hai người kia đang nói chuyện vui vẻ với nhau trước cửa nhà ăn, vẻ mặt trở nên lạnh lùng.

May là ông trời để bà nhìn thấy một màn này, nếu không thì nói không chừng Ôn Ninh lại làm được chuyện xấu rồi.

Bà tuyệt đối không để loại đàn bà bại hoại này và đứa con của cô ta có nửa phần cơ hội nhúng chàm vào nhà họ Lục!

Sau khi Lục Tấn Uyên cúp điện thoại liền nhanh chóng đuổi người đang trong văn phòng đi ra ngoài.

Giọng điệu nghiêm túc của Diệp Uyển Tĩnh khiến anh lại trở nên căng thẳng, cũng không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì rồi...

Không lâu sau, Diệp Uyển Tĩnh đã đến công ty, bà đi lên lầu, nhìn thấy Lục Tấn Uyên, “Mẹ đã nhìn thấy Ôn Ninh.”

Lục Tấn Uyên cau mày lại, Ôn Ninh, cô ấy lại làm gì rồi?

Mấy ngày nay anh kiềm chế không để bản thân liên lạc với cô, cố ý lơ cô mấy ngày, ý tứ của anh rất rõ ràng, Lục Tấn Uyên anh cũng rất có nguyên tắc, chuyện về đứa bé, phải nhanh chóng được giải quyết.

Không ngờ rằng tính tình của Ôn Ninh cũng rất ương ngạnh, lại vô cùng cứng đầu, mấy ngày nay cũng không thèm đếm xỉa gì đến anh luôn, bây giờ hai người hoàn toàn rơi vào trạng thái chiến tranh lạnh, ai cũng không thèm tìm đến đối phương.

“Con có biết mẹ nhìn thấy cô ta đang ở cùng với ai không?"

Đáy mắt Diệp Uyển Tĩnh vô cùng sốt ruột, “Hạ An Bình, con có biết không?"

Lúc nãy khi đang trên đường quay lại đây, Diệp Uyển Tính đã cho người điều tra chuyện của Hạ An Bình, thì ra năm đó khoảng thời gian anh ta biến mất, không phải là đã chết hay là gì cả, mà là vì anh ta cảm nhận được có người đang chĩa mũi nhọn vào mình, thế nên đã chọn cách mai danh ẩn tích, trốn ở nơi không có người nào chú ý đến mình để phát triển thế lực của bản thân.

Không ngờ rằng, anh ta, một thằng nhóc lông bông còn chưa dứt sữa lập nghiệp từ hai bàn tay trắng lại có thể thành công được như ngày hôm nay, Diệp Uyển Tĩnh có hơi hối hận vì năm đó bà ta lại sơ suất như thế, không chú ý đến điểm này, cái thứ phiền phức kia nên bị bóp chết từ trong nôi luôn mới phải, như thế thì Lục Tấn Uyên mới có thể ngồi yên ổn ở vị trí của mình được.

"Hạ An Bình?”

Lục Tấn Uyên nghe đến cái tên này, sắc mặt cũng trầm xuống, môi mỏng mím chặt.

Được lắm, trong mấy ngày này Ôn Ninh luôn chống đối không thèm liên lạc với anh, vậy mà lại tìm đến chọc ghẹo Hạ An Bình, chẳng trách sao cô có thể ung dung đến thế, biết mình có thai nên muốn chuẩn bị một con đường lui cho bản thân để không cần phải lo lắng về sau nữa sao?

"Vấn đề không phải là cái đó, con có biết Hạ An Bình là ai không?”

Lục Tấn Uyên khó hiểu nhìn qua, lúc này Diệp Uyển Tĩnh mới đưa ra quyết định, kể lại sự việc mà theo bà ta là vô cùng nhục nhã của năm đó, bao gồm cả thân thế và lai lịch thật sự của Hạ An Bình ra cho anh nghe.

Lục Tấn Uyên nghe xong, tuy rằng bề ngoài vẫn giữ được bình tĩnh, không chút gợn sóng, nhưng bên trong đã vô cùng kinh ngạc, trong lòng đã dấy lên một trận bão táp.

Hạ An Bình, lại là con riêng của ba anh sao?

Đối với cha mình, Lục Tấn Uyên không có nhiều ấn tượng, lúc anh còn rất nhỏ, ông ấy đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông, vì sợ ảnh hưởng đến sự trưởng thành của anh nên người nhà rất ít khi nhắc đến những chuyện có liên quan đến ông ấy.

Trước giờ Lục Tấn Uyên chưa từng ngờ đến chuyện ông ấy lại có thể vì người phụ nữ khác ở bên ngoài mà muốn ly hôn, bỏ rơi người vợ hợp pháp và đứa con trai của mình.

"Cho nên, con hiểu ý mẹ rồi chứ, Ôn Ninh này, có lẽ sớm đã đi quyến rũ Hạ An Bình rồi, đứa bé trong bụng cô ta, rất có khả năng là con của cậu ta đó. Con nghĩ thử đi, nếu như năm đó cô ta thật sự bị oan, vậy thì việc cô ta muốn hợp tác với người ngoài báo thù nhà họ Lục chúng ta cũng là chuyện vô cùng hợp lý luôn.”

Diệp Uyển Tĩnh oán hận nói: “Còn có Hạ An Bình kia nữa, tuy rằng bây giờ cậu ta sống cũng không tệ nhưng mà nếu muốn làm lung lay địa vị của con, cướp lại nhà họ Lục vào tay mình thì đương nhiên là điều không thể, nhưng nếu bọn họ đem đứa con hoang trong bụng Ôn Ninh kia vào nhà họ Lục thì tình hình lại khác, lỡ như thật sự có thể thành công thì nhiều năm sau, chủ nhân của nhà họ Lục chắc chắn sẽ thay đổi."

Nghe xong lời của Diệp Uyển Tĩnh, Lục Tấn Uyên nắm chặt cây bút máy ở trong tay, bởi vì dùng quá nhiều lực nên dần bắt đầu phát run.

Đây đúng là một lời giải thích hợp lý, thậm chí anh còn nhớ đến dáng vẻ gấp gáp của Ôn Ninh ngày đó khi muốn khiến cho anh tin tưởng đứa bé này là con của mình.

Lúc đó, Lục Tấn Uyên chỉ nghĩ là cô không muốn rời khỏi đứa bé mà mình đã khổ sở mang thai mười tháng mới sinh hạ, nhưng bây giờ nhớ lại, có lẽ ngay từ khi bắt đầu điều cô muốn không phải là những thứ này...

Cô tiếp cận anh, chỉ bởi vì muốn thực hiện kế hoạch báo thù của Hạ An Bình sao?

"Tấn Uyên, con hãy nói cho mẹ biết, Ôn Ninh đã có từng nói những lời như là muốn con chịu trách nhiệm về đứa bé đó chưa?”

Diệp Uyển Tĩnh nhìn thấy khuôn mặt con trai mình khó coi như thế, đoán được đã xảy ra chuyện gì, trong lòng không khỏi có vài phần vui mừng, may mà hôm nay bà tình cờ nhìn thấy bọn chúng, đập tan mọi quỷ kế mà bọn chúng đang định thực hiện, nếu không thì theo hướng phát triển của tình hình hiện tại, nói không chừng, Ôn Ninh lại có thể ôm đứa con của Hạ Bình An bước chân vào nhà họ Lục, từng chút xâm chiếm đến tài sản của nhà họ Lục bọn họ, cuối cùng là cướp đi toàn bộ tất cả mọi thứ của Lục Tấn Uyên.

Lục Tấn Uyên hít vào một hơi thật sâu, nhưng phiền não trong lồng ngực của anh không vơi bớt được chút nào, mà ngược lại tích tụ mỗi lúc một nhiều hơn, “Con biết rồi, mẹ, chuyện này con sẽ cố gắng giải quyết.”

"Tấn Uyên, đừng để mẹ phải thất vọng nhé!"

Diệp Uyển Tĩnh nhìn đôi mắt trầm tĩnh của con trai mình, dặn dò thêm một lần nữa, bà tin rằng người thừa kế mà bà tự tay nuôi dạy sẽ không phải là kẻ ngu xuẩn, dễ dàng bị người ta đùa giỡn trong lòng bàn tay.

Diệp Uyển Tĩnh rời đi rồi.

Trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình Lục Tấn Uyên, người đàn ông thô bạo cởi áo vest khoác bên ngoài ra, ném mạnh xuống đất, giây phút này anh không muốn tiếp tục khống chế cơn thịnh nộ đang xâm chiếm lồng ngực của mình nữa rồi.

Ôn Ninh, được lắm, cô được lắm, không ngờ được cô lại lợi hại đến như thế, lại có thể tùy ý xoay anh như cái chong chóng, lại có thể liên hợp với người ngoài để tính kế anh, báo thù nhà họ Lục.

Anh thực sự đã nhìn lầm cô, xem thường cô rồi.

“Đi, điều tra chỗ bây giờ Ôn Ninh đang ở."

Lục Tấn Uyên gọi An Minh đi vào, giọng nói mang theo hơi lạnh khiến cho người ta phải phát run.

An Minh đương nhiên cũng không dám chậm trễ, những việc làm như thế này anh ta đã làm rất nhiều lần rồi, sớm đã cài đặt hệ thống định vị lên điện thoại của Ôn Ninh rồi, cho nên rất nhanh đã tìm được vị trí của cô.

Lục Tấn Uyên lãnh đạm liếc mắt qua nhìn một cái rồi mới đi ra ngoài, chỉ để lại một bãi hỗn độn trong phòng làm việc.

An Minh nhìn căn phòng làm việc hỗn loạn, nhịn không được đưa tay gãi gãi mũi, cũng không biết hai người này đang náo loạn xích mích chuyện gì, tại sao lại giận dữ đến như thế cơ chứ?

Ôn Ninh và Hạ An Bình ăn cơm xong, sau khi tìm hiểu xong việc xuất ngoại rồi chuẩn bị những thứ cần thiết, hiện giờ cũng đã có chút mệt lả người rồi, Hạ An Bình nhìn ra được sự mệt mỏi của cô, "Anh đưa em về nhà nhé, nghỉ ngơi cho thật tốt, nếu không thì ngày nào cũng phải vác theo quầng thâm mắt ra đường đấy!”

Ôn Ninh gật đầu, Hạ An Bình lái xe chở cô về đến nhà.

Có thể là mấy ngày nay ngủ không được yên giấc, cũng có thể là bởi vì vừa mới ăn cơm xong nên Ôn Ninh cảm thấy có một cơn buồn ngủ đang ập đến mình, suốt cả quãng đường đều ngủ gà ngủ gật trên xe.

Hạ An Bình nhìn thấy, nhịn không được mà thả chậm tốc độ lại một chút, loại cảm giác khi anh lái xe mà người phụ nữ anh ta thích lại an nhiên say giấc ngay bên cạnh quả là không tệ chút nào.

Ở trong thế giới tranh giành đấu đá để leo lên được như ngày hôm nay đã quá lâu, sự bình yên như bây giờ mới là thứ anh thật sự khát vọng.

Nhưng mà cho dù xe chạy có chậm đến cỡ nào thì cũng đến nơi, Hạ An Bình dừng lại, xuống xe, nhìn thấy dáng vẻ say ngủ của Ôn Ninh liền có chút do dự, anh cũng không nhẫn tâm đánh thức cô dậy, thế là anh ta lục trong túi cô tìm ra chìa khóa, một bên mở cửa xe, cẩn thận ôm cả người cô lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.