Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng

Chương 264: Chương 264: Mẹ con cuối cùng cũng gặp lại




“Ba quyết định đi ạ.”

Diệp Uyển Tĩnh không quan tâm đến việc đặt tên cho đứa bé lắm, khi biết ông nội Lục không mời Hạ An Bình đến Lục gia để chia cổ phần, bà mới thở phào nhẹ nhõm.

Nếu không, bà chỉ có thể nghĩ cách sớm loại trừ mối uy hiếp này thôi.

“Gọi là Lục An Bảo đi, sau này cũng không cần đứa bé này có sự nghiệp vĩ đại gì, chỉ cần nó được bình an sống hết đời này là được.”

“Vâng.”

Diệp Uyển Tĩnh nhìn đứa bé được ông nội Lục bế trong lòng, gật đầu.

Ôn Ninh lại ngủ rất lâu rất lâu.

Sự mệt mỏi của cơ thể dần giảm bớt đi trong giấc mộng dài, nhưng cùng lúc này, do hiệu quả của thuốc gây mê dần mất đi, cô cũng rất khó để ngủ yên ổn nữa.

Cả người đều đau đớn vô cùng, cứ như có ai dùng sức tháo ra rồi lại dùng sức lắp lại vậy.

“Khụ khụ...”

Ôn Ninh mở mắt ra, hít thở từng ngụm khí thật lớn, thấy cảnh tượng trước mắt không còn là nơi khiến cô phải kìm nén nữa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc nãy cô còn có cảm giác như không thể thoát ra được.

Cũng may là giả, cô đã rời khỏi đảo không người đáng sợ kia, trở về với thế giới hiện thực rồi.

“Em tỉnh rồi sao?” Hạ An Bình nghe thấy động tĩnh, đứng dậy từ sofa ở góc phòng: “Cảm thấy thế nào, vết thương trên người còn đau không?”

“Vẫn... vẫn ổn..” Ôn Ninh không muốn Hạ An Bình lo lắng theo cô nên lắc đầu, thấy dưới mắt người đàn ông có thêm một vệt xanh tím, trong mắt cô lập tức ánh lên lòng biết ơn cùng áy náy.

“Xin lỗi, lại... làm phiền anh rồi.” Hạ An Bình cười: “Làm phiền gì chứ, anh tự nguyện đi cứu em mà, dù em có không tìm đến anh, không có tin tức của em trong khoảng thời gian dài như vậy, anh cũng sẽ đi tìm em mà.”

Dù nói thế, Ôn Ninh vẫn lắc đầu: “Không, em nghe thấy cả rồi, anh vì em mà... thật sao, không thể trở về Việt Nam nữa sao?”

Những lời lúc Diệp Uyển Tĩnh bàn điều kiện với Hạ An Bình, dù cô không hoàn toàn nghe rõ, nhưng vẫn hiểu được một chuyện.

Vì để cứu cô mà Hạ An Bình đã bỏ ra cái giá không hề nhỏ.

Mối ân tình này, cô chỉ có thể ghi nhớ trong lòng, sau này có cơ hội sẽ trả lại.

“Bên phía Việt Nam, vốn dĩ cũng chỉ là những thứ mới khởi điểm thôi, dù có buông bỏ cũng không đáng tiếc, đối với anh mà nói, sinh mạng của em quan trọng hơn tất cả, em không sao, thì đều đáng”

Hạ An Bình nói từng câu từng chữ, những chuyện mà Ôn Ninh gặp phải từ trước đến nay đều có liên quan rất lớn đến anh, cho nên, anh có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo đảm an toàn cho cô.

Đương nhiên, tình cảm của anh dành cho cô cũng không chỉ có thể...

“Sau này, em cũng không thể trở về Việt Nam nữa, dưới sự sắp đặt của người nhà họ Lục, em sẽ biến thành một người đã chết, anh sẽ sắp xếp thân phận mới cho em.”

Hạ An Bình lấy tăm bông ra, lau khoé môi giúp Ôn Ninh, môi cô bị khô tróc da, nhưng do vết thương vẫn chưa lành, chỉ có thể dùng cách này để làm ướt, không thể uống nước được.

Anh hơi lo lắng rằng Ôn Ninh sẽ không thể chấp nhận điều kiện này được, dù sao thì điều này cũng đồng nghĩa với việc cô phải buông bỏ tất cả những gì trong quá khứ, trở thành một tờ giấy trắng, bắt đầu lại từ đầu.

Ôn Ninh nhắm mắt lại, cô hồi tưởng lại hai mươi mấy năm qua của mình, gần như chỉ có rất nhiều rất nhiều những hình ảnh không đáng nhớ.

Hình như cũng chẳng có gì để phải lưu luyến cả...

Gương mặt của Lục Tấn Uyên bỗng lướt qua trong đầu cô, nhưng Ôn Ninh chỉ nắm chặt nắm đấm, bàn tay đầy vết thương vì động tác này mà truyền đến từng đợt đau đớn xuyên vào tim.

Cô mạnh mẽ mở mắt ra...

“Em biết rồi! Ôn Ninh của quá khứ, đã chết rồi, như thế cũng tốt.”

Hạ An Bình thấy cô cũng không quá đau lòng, thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lại trông thấy thù hận sâu đậm trong mắt Ôn Ninh, không nhịn được mà hơi lo lắng: “Giờ em vẫn còn quá yếu thế, đừng nghĩ nhiều đến chuyện trả thù nữa, chuyện thế này, ngày sau còn dài mà.”

Ôn Ninh gật đầu, kiên định nhìn Hạ An Bình: “Em biết mà...”

Từ lúc ra khỏi tù, cô đã trải qua quá nhiều quá nhiều chuyện, rõ ràng chỉ dây dưa với Lục Tấn Uyên trong hơn một năm, nhưng cô lại có cảm giác lâu như đã trải qua một thế kỉ.

Trong khoảng thời gian này, cô cũng nên học được chút gì đấy, tương lai, cô sẽ không ngốc đến thế nữa...

“An Bình, bên phía mẹ em...”

Ôn Ninh nói xong chuyện của mình với Hạ An Bình, lập tức nhớ đến chuyện của mẹ.

“Yên tâm, anh đã bảo người đi đón bà ấy rồi, bây giờ, chắc cũng sắp đến rồi đấy.”

Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng bánh xe lăn lăn trên mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.