Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng

Chương 170: Chương 170: Nhận nhầm người




Ngày hôm sau.

Khi Ôn Ninh tỉnh dậy, cô nhận ra dưới mắt mình có rất nhiều những vết quầng thâm xấu xí, đôi mắt cũng đỏ hoe, nhìn rất giống một con thỏ.

Cô có nói là cô không để tâm, nhưng tới cuối cùng, cứ nghĩ tới bức ảnh đó thì trong lòng cô vẫn không thể bình tĩnh được, tối qua, cô đã hoàn toàn mất ngủ.

Từ sau khi Lục Tấn Uyên bỏ đi, anh cũng không tới tìm cô thêm lần nào nữa, cô mỉm cười tự chế giễu bản thân mình, có lẽ người ta đã nhận thức rõ được hiện thực, để rồi nhận ra rằng một thiên kim tiểu thư như Mộ Yên Nhiên vẫn thích hợp với anh hơn, anh cũng không muốn quan tâm tới một người như cô nữa.

Ôn Ninh chỉ rửa mặt qua loa, bởi vì cô đang mang thai nên cũng không thể trang điểm, nhưng vì đã hứa sẽ gặp mặt Hạ An Bình cho nên cô chỉ có thể tìm một chiếc kính râm rồi đeo lên để che đi những dấu vết xấu xí kia.

Thu dọn xong xuôi tất cả mọi thứ, Ôn Ninh mới rời khỏi nhà.

Hạ An Bình cố ý đặt chỗ ở một nhà hàng có không khí một chút, mặc dù đây hoàn toàn không phải là một buổi hẹn hò, nhưng anh vẫn muốn mượn cơ hội này để ở bên cạnh Ôn Ninh nhiều hơn một chút, dù sao thì cũng đã rất lâu hai người chưa nói chuyện đàng hoàng với nhau rồi.

Ôn Ninh bước xuống dưới tầng, liền nhìn thấy xe của Hạ An Bình đã đỗ ở dưới tầng, cô có chút bất ngờ, bởi vì hai người cũng chưa hẹn trước với nhau là bảo anh tới đón cô, vả lại anh tới mà cũng không gọi điện thoại cho cô, như vậy thì chẳng phải anh đã đợi rất lâu ở dưới tầng hay sao?

"Sao anh tới mà không gọi điện giục em chứ?” Nghĩ tới sự lề mề của mình vừa rồi, Ôn Ninh cảm thấy có hơi ngại một chút.

"Đợi một lát cũng đâu phải chuyện gì lớn chứ, chờ đợi một người phụ nữ, chẳng phải là chuyện đàn ông nên làm hay sao?” Hạ An Bình nói chuyện một cách ngọt ngào, ga lăng mở cửa xe ra, mời Ôn Ninh bước lên xe.

Nghe thấy câu nói của anh, Ôn Ninh chỉ mỉm cười bất lực, phải nói là Hạ An Bình thực sự rất khéo miệng, dáng vẻ cố ý tỏ ra hài hước vừa rồi của anh khiến nỗi buồn trong lòng cô vơi đi rất nhiều.

Hạ An Bình bước lên xe, nhưng anh phát hiện ra Ôn Ninh không tháo kính râm ra, trong lòng xuất hiện một vài suy nghĩ: “Thời tiết hôm nay cũng không nắng lắm, sao em lại đeo kính râm?"

Ôn Ninh lắc lắc đầu: “Em....tối qua ngủ không được ngon, đôi mắt có chút không được thoải mái nên muốn che đi.”

Hạ An Bình nhận ra rằng cô đang nói dối, chỉ là nếu cô đã không chịu nói ra, thì anh cũng không muốn hỏi thêm để khiến Ôn Ninh khó xử, “Vậy lát nữa chúng ta ăn cơm xong anh sẽ đưa em về, để ngủ bù một giấc thật ngon.”

Ôn Ninh nghe xong liền gật đầu, cô hiểu một người thông minh như Hạ An Bình đã nhận ra được điều gì đó, nhưng việc anh không truy hỏi khiến trong lòng cô thoải mái hơn rất nhiều.

Hai người cứ lặng lẽ xuất phát tới điểm đến, trên đường đi cũng chỉ thỉnh thoảng nói vài ba câu, mặc dù bầu không khí có chút yên tĩnh nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy vô cùng thoải mái.

Chẳng mấy chốc, xe của Hạ An Bình đã dừng trước cửa nhà hàng mà anh đã đặt bàn từ trước.

Người đàn ông bước xuống xe, một lần nữa chủ động mở cửa xe cho Ôn Ninh, hành động ga lăng cộng với ngoại hình xuất chúng đã nhanh chóng thu hút ánh mắt của rất nhiều thiếu nữ.

"Anh cũng khá được yêu mến đấy.” Ôn Ninh thấy những cô gái kia muốn tới bắt chuyện, nhưng khi nhìn thấy cô thì vẻ mặt thể hiện rõ sự chán nản, cảm thấy có chút thú vị, “Chỉ là, có em ở đây hình như có chút bất tiện.”

Những cô gái kia hình như đã hiểu nhầm mối quan hệ giữa hai người họ, sau khi nhìn thấy cô thì chỉ dám lén nhìn trộm, không dám nghĩ tới việc tới bắt chuyện nữa.

"Nếu như có thể, thì anh hy vọng em có thể ở đây mãi mãi để cản trở bọn họ.” Hạ An Bình thấy tâm trạng của cô dường như đã khá hơn một chút, anh cũng mỉm cười, câu nói của anh có vẻ như là một câu nói bông đùa, nhưng trong ánh mắt anh không có chút vẻ giễu cợt nào, anh....vẫn rất nghiêm túc.

Nếu như, Ôn Ninh đồng ý chấp nhận anh, chấp nhận để anh bù đắp cho cô, anh hoàn toàn không quan tâm tới những chuyện nhỏ nhặt này.

Ôn Ninh có thể nhận ra tình cảm của anh nhưng cũng chỉ có thể giả vờ chưa phát hiện ra, ngại ngùng gượng cười hai tiếng, "Chúng ta mau vào trong ăn cơm thôi, em cũng hơi đói rồi."



Thấy cô không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh, Hạ An Bình có chút thất vọng, nhưng anh cũng không cố hỏi đến cùng, anh biết hiện giờ trong lòng Ôn Ninh còn có người đàn ông khác, anh cũng không thể quá vội vàng.

Hai người bước vào trong nhà hàng, Hạ An Bình nhanh chóng báo với nhân viên vị trí mà anh đã đặt trước, "Phong cảnh của vườn hoa ở đây không tồi, cho nên anh đã không đặt phòng riêng, em không thấy phiền chứ?”

Ôn Ninh lắc đầu, cô cũng không phải là người kĩ tính đến mức đó, vả lại, không khí ở đây thật sự rất tốt, phía trước nhà hàng là một vườn hoa được trang trí rất đẹp mắt với đủ loại hoa đang đua nở, đua nhau khoe sắc tỏa hương, vừa ngồi ăn cơm vừa thưởng thức cảnh đẹp cũng mang tới một cảm giác hưởng thụ cho người khác, đây cũng là một điều rất tuyệt vời.

Hạ An Bình mỉm cười, nhưng đôi mắt anh lướt qua một tia u tối, sau đó liền lập tức che giấu đi.

Dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ, hai người đã tới được vị trí ngồi.

"Em chọn món đi.” Mặc dù Hạ An Bình hiểu rõ món ăn đặc trưng ở đây là món gì, nhưng vì anh vẫn muốn hiểu rõ hơn về khẩu vị của Ôn Ninh nên đã giao quyền lựa chọn lại cho cô.

Ôn Ninh gật đầu, cô cũng không hề khước từ, tùy tiện chọn một vài món ăn thanh đạm không quá dầu mỡ, sau đó để Hạ An Bình chọn một vài món ăn tiêu biểu của nhà hàng, trước khi người phục vụ rời đi, Hạ An Bình đã gọi anh lại rồi nói: “Mang một ly sữa tới đây.”

Ôn Ninh biết anh gọi như vậy là vì cô, nên trong lòng cảm thấy có chút ấm áp, khóe miệng nở nụ cười rạng rỡ.

“Ôn Ninh, ngày hôm qua rốt cuộc em đã gặp phải chuyện gì, sao đột nhiên lại nghĩ tới chuyện muốn ra nước ngoài?"

Hạ An Bình thấy tâm trạng cô không tồi nên anh liền hỏi chuyện này.

Từ sau khi biết Ôn Ninh có dây dưa với người đàn ông tên Lục Tấn Uyên, lòng anh vẫn luôn thắt lại, chỉ có người đàn ông này là anh không muốn thua.

Nhưng từ trước tới nay, anh đều không có được cơ hội quá tốt, tối qua cũng xem như anh đã nhìn thấy được một tia hy vọng trong đêm tối tăm.

Nhất định là Lục Tấn Uyên đã làm gì đó tổn thương tới cô cho nên cô mới nói là sẽ rời khỏi đây.

"Thực ra thì cũng chẳng có gì cả chỉ là em đã quá mệt mỏi mà thôi.” Ôn Ninh cầm cốc sữa lên rồi uống một ngụm.

Tối qua cô đã suy nghĩ rất thấu đáo, Lục Tấn Uyên không tin đứa bé trong bụng cô là con anh, vả lại anh còn có biểu hiện làm hòa với Mộ Yên Nhiên, vậy thì việc hai người họ ở bên nhau cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Tới lúc đó, hoàn cảnh của cô sẽ rất xấu hổ, cho dù là trước đây khi Mộ Yên Nhiên vẫn chưa làm lành với Lục Tấn Uyên thì cô đã suốt ngày tới tìm để gây khó dễ cho cô, thậm chí.......còn tìm tới bệnh viện để đánh cô.

Ngộ nhỡ, để cô ta biết được chuyện cô mang thai, vả lại còn mang thai con của Lục Tấn Uyên thì cô phải làm thế nào đây?

Nói không chừng điều này còn gây bất lợi đối với đứa bé, Ôn Ninh không muốn đứa bé trong bụng gặp nguy hiểm.

"Có phải là......có liên quan tới Lục Tấn Uyên không?"

Hạ An Bình nắm chặt chiếc ly trong tay, lúc này anh muốn hỏi cô cho rõ, bởi vì anh biết Ôn Ninh là một người rất thận trọng và cẩn thận, khi anh nói lời này ra, trong lòng không có chút tính toán nào.

"Anh..."

Ôn Ninh vô cùng kinh ngạc, đợi đến khi cô phản ứng lại, thì cô mới ý thức được sự sửng sốt của cô đã bán đứng nội tâm của mình: “Sao anh lại biết được chuyện này....”

Bởi vì lời dặn dò của nhà họ Lục nên từ trước tới giờ cô cũng chưa từng nói với Hạ An Bình mối quan hệ giữa cô và Lục Tấn Uyên, chỉ có một số ít người từng được tận mắt chứng kiến thì mới biết được chuyện này.

Sao Hạ An Bình lại......

"Ngày hôm đó khi anh ở bệnh viện, cô y tá đó đã nhận nhầm người, tưởng anh là anh ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.